Ngày hôm sau thuận lợi hoàn thành tổ hợp nhiệm vụ chạy bộ 5000 mét và hít đất, làm cho hắn mệt không chịu nổi, bất quá từ hôm nay trở đi hắn cũng coi như là có được kỹ năng thuộc chính mình…… Nước thuốc nôn mửa!
Này mẹ nó nghe một chút đều không ra làm sao?!
Lễ vật mà chính mình xuyên qua nhận được tuyệt đối là do nạp vip vậy , người khác đều là bàn tay vàng hỗ trợ, chính mình còn phải đối mặt một cái Hệ Thống Thiên Phạt như vậy, đúng là nhức hết cả trứng!
Bất quá có một ít vẫn còn hơn không có gì đi, đây cũng coi như là một cái thủ đoạn kì dị, cũng không biết về sau người bên cạnh chính mình bị nôn mửa nhiều quá, liệu có thể bị người khác phát hiện manh mối hay không?
Mặc kệ, dù sao chính mình cũng không dùng thường xuyên như vậy, chỉ cần ít xuất hiện kiểu người giống Lý Lạc Hà cùng Lưu Anh Hải là được, xã hội mọi người liền dĩ hòa vi quý!
Tới nghỉ đông kết quả trong nhà vẫn chỉ có một người là hắn, ông Nhâm bà Nhâm đã vội đến mức hoàn toàn không ý thức được Nhâm Hoà còn có nghỉ đông như thế, hoặc là căn bản liền không biết khi nào kỳ nghỉ đông bắt đầu, cho nên hắn vẫn cứ là tự do.
Ngày mai chỉ cần hoàn thành một cái nhiệm vụ cuối cùng, liền có thể xuất phát!
Nhưng mà liền ở ngay lúc này, bỗng nhiên có điện thoại từ Hứa Nặc gọi tới: “Nhâm Hoà, nhà ngươi có người không, cứu mạng a!”
“Tình huống như thế nào, chẳng lẽ cha ngươi gọi điện thoại cho Lý Lạc Hà ư?” Nhâm Hoà kinh ngạc hỏi, Lý Lạc Hà không phải điên rồi sao, chẳng lẽ như này cũng có thể báo cáo thành tích cho phụ huynh sao?
“Một lời khó nói hết, không phải chuyện thành tích, là cha ta đột nhiên từ biểu ca của ta biết ta vụng trộm làm việc cho hắn, kết quả không biết vì cái gì liền nổi cáu, nói ta cả ngày không học tập, toàn làm mấy chuyện vô dụng thế này, còn nói ta đều là bởi vì cái này làm học tập chểnh mảng!” Hứa Nặc trong giọng nói tràn ngập đau thương.
“Này ta sao cứu ngươi a,” Nhâm Hoà cũng nhức hết cả trứng, còn có ai có thể ngăn cha đánh con hả? Chính là cảnh sát cũng mặc kệ chuyện này a, hắn uyển chuyển an ủi nói: “Không có việc gì, chịu một lát là được……”
“Mấu chốt là cha ta đã đem máy tính đập rồi, sau này ta phải làm sao!”
À…… Việc nhỏ như vậy? Nhâm Hoà nghĩ nghĩ một lát rồi nói: “Không có việc gì, ta cho ngươi mượn máy tính dùng tạm trước.”
Nói thật, hắn đã tính trực tiếp mua một laptop cho Hứa Nặc, ở đời này, tiền tài với hắn mà nói cũng không phải là có ý nghĩa quá lớn, kiếm tiền là để hoàn thành giấc mộng của chính, thuận tay hoàn thành giấc mộng của bằng hữu cũng không có gì là không tốt.
Nguyên bản hắn có hẹn buổi chiều cùng Dương Tịch luyện hát trên sân thượng, kết quả gặp chuyện này của Hứa Nặc, Nhâm Hoà trực tiếp kéo Dương Tịch đi đến tiệm laptop tìm mua, hắn hiện tại trong thẻ có hơn hai trăm vạn, nếu theo tính cách nhà giàu mới nổi của hắn mà nói, hắn đương nhiên muốn phô trương mới thống khoái……
Nhà giàu mới nổi liền phải có bộ dáng nhà giàu mới nổi!
Không chỉ mua cho Hứa Nặc laptop tốt nhất trong Lạc thành này, hắn cũng mua cho chính mình, cũng kéo Dương Tịch đến, kết quả Dương Tịch sống chết cũng không chịu mua.
Dương tịch hiếu kỳ nói: “Ngươi lấy đâu ra nhiều như vậy tiền?”
“Biểu tỷ của ngươi mua 3 bài hát của ta ngươi đã quên rồi à, còn có tiền nhuận bút của Côn Luân nữa,” Nhâm Hoà một chút cũng không giấu, chẳng qua cũng chưa nói năng lực viết tiểu thuyết kiếm tiền của chính mình mà thôi.
“Ngươi hiện tại nhìn giống như một tên nhà giàu mới nổi vậy,” Dương Tịch nhìn Nhâm Hoà cười nói.
“Lúc này mới đúng a, ta thật muốn trở thành nhà giàu mới nổi, vậy chỉ cần thích cái gì liền không cần so sánh suy nghĩ, tùy tiện mua mấy căn phòng ở chờ tăng giá trị, chính là như vậy thoải mái……” Nhâm Hòa vui tươi hớn hở nói.
“Được rồi được rồi,” Dương Tịch đẩy hắn liền hướng bên ngoài cửa hàng máy tính đi ra: “Ngươi cùng Hứa Nặc quan hệ thật sự tốt nhỉ, có thể tặng hắn đồ vật quý giá như vậy.”
“Cái này kêu đầu tư dài hạn, các ngươi nhìn tiểu mập mạp Hứa Nặc cảm thấy hắn ngốc đúng không, nhưng ta cảm thấy hắn là khối ngọc quý, kế hoạch sau này nói không chừng sẽ do hắn giải quyết,” Nhâm Hoà giải thích nói: “Giáo dục ở Trung Quốc chúng ta một chút đều không chú trọng dạy học theo tài năng, tiểu tử kia chỉ cần chính mình tự học đều có thể tốt như vậy, này nếu là có người chuyên tâm dạy dỗ một chút, không chừng có thể có thành tựu gì đó cũng khó nói đâu.”
Hai người đêm qua sau khi ngây thơ mờ mịt xác định mối quan hệ xong, Dương Tịch phát hiện Nhâm Hoà người này thật là không biết xấu hổ, nhưng đây là mối tình đầu của Dương Tịch, nên nàng cảm thấy thiếu niên trước mặt này cái gì cũng tốt.
Thiếu niên thần kỳ.
Đêm qua bạn thân Tống Từ gọi điện thoại cho nàng, hai người cùng nhau thảo luận cốt truyện của Côn Luân, mỗi khi đối phương khen quyển sách Côn Luân này hay, Dương Tịch liền phụ hoạ theo: Ừm đúng vậy, tác giả của quyển sách này đúng thật là một thiên tài.
Nói đến chính mình liền bất giác cười, tựa hồ bị Nhâm Hoà lây bệnh không biết xấu hổ vậy, nhưng loại cảm giác này, giống như là đắm chìm trong giấc mộng đẹp của thanh xuân vậy, như được thưởng thức trái cây ngọt ngào nhất vậy.
Mỗi người đều phải yêu đương, không sớm thì muộn, Dương Tịch cảm tạ chính mình lúc 16 tuổi có thể gặp được Nhâm Hoà. Rất nhiều năm sau, khi nàng bỗng nhiên nhớ lại khoảng thời gian tuổi 16 , cảm thấy kinh hỉ cả đời này đều là từ một năm đó mà bắt đầu.
Buổi tối lúc Nhâm Hoà đang mang theo Dương Tịch hẹn Hứa Nặc cùng đi ăn ở quán cơm nhỏ lần trước, lúc Nhâm Hoà đem chiếc laptop ngoại hình hoàn mĩ nhét vào ngực của Hứa Nặc, tiểu mập mạp thiếu chút nữa liền khóc: “Khẳng định ngươi đây là mới mua a, đồ cũ chắc chắn không phải như thế.”
“Ngươi nhưng đừng khóc a, bằng không để cho người khác nhìn thấy cho rằng ta cùng ngươi có cái gì đó hiểu lầm,” Nhâm Hoà nói dối tiểu mập mạp, khẳng định rằng: “Rõ ràng nói cho ngươi ta đây là đang đầu tư, nhìn trúng năng lực lập trình của ngươi a, ngươi cũng đừng lãng phí thiên phú của chính mình. Ngươi biết không, xã hội này chắc chắn sẽ tiến tới thời đại sử dụng máy tính, internet, đừng xem thường sự khủng bố của nó, đây là quỹ đạo phát triển tất yếu của tương lai, ta muốn tranh lấy một miếng bánh, mà ngươi, khả năng chính là chỗ dựa lớn nhất của ra, cho nên ngươi cần thiết làm chính mình thật giỏi hơn nữa, cùng ta cùng nhau chờ đợi cơ hội.”
Hứa Nặc bị Nhâm Hòa nói đến ngơ ngác, một thiếu niên 16 tuổi làm gì nghĩ tới này đó, hắn thậm chí có điểm nghe không hiểu lắm.
Nhưng nhìn chung hắn có cảm giác tương lai sẽ phát sinh chuyện lớn, cho nên vì tương lai theo lời nói của Nhâm Hoà, hắn cần thiết càng phải nỗ lực hơn.
“Ăn cơm ăn cơm, nghỉ đông mới vừa bắt đầu, hưởng thụ sinh hoạt đi!” Nhậm Hòa vui tươi hớn hở nói: “Bất quá ta xem ngươi cũng không có bị đánh a, cha ngươi lần này đại phát từ bi?”
“Bị mẹ ta ngăn cản, thật sự là lần trước ăn tết bị đánh đến quá tàn nhẫn, mẹ ta sợ năm nay sẽ đem ta đánh cho phế đi……” Hứa Nặc khổ sở nói.
Này mẹ nó đúng là dùng sinh mệnh để tự học lập trình a, Nhâm Hòa chép chép miệng: “Chiếc laptop này ngươi phải giấu thật kĩ, bị đập thêm một cái nữa cũng không quan trọng, ta chỉ sợ ngươi tuổi trẻ chết sớm a.”
Buổi tối trên đường đưa Dương Tịch về nhà, Nhâm Hòa bỗng nhiên phát hiện Dương Tịch dừng lại ở trước cửa tiểu khu, mà ở nơi không xa trước mặt nàng, có một nữ nhân trung niên dung mạo đoan trang, ăn mặc phi thường sạch sẽ lưu loát đứng. Ánh mắt đối phương đang suy nghĩ nhìn xem chính mình cùng Dương Tịch, lúc nhìn Dương Tịch trong mắt nhiều một chút nhu tình, còn lúc nhìn chính mình, một luồng sát khí thổi vào mặt Nhâm Hoà……
Lấy ăn mặc cùng khí chất tới xem, đối phương hẳn là thuộc về tầng lớp tinh anh của xã hội, từ thần thái tới xem…… Này không phải là vừa tiễn cha vợ xong, mẹ vợ liền tới rồi!?