TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Là Cao Thủ (Ta Là Đại Người Chơi)

Chương 71: Không muốn ảnh hưởng việc học

Chương 71 Không muốn ảnh hưởng việc học

Tạ Trạch Hi trong lòng kích động đi đến cửa của quán bar chính mình, chợt hắn nhận ra không biết nên tuyên truyền như thế nào, nói cái gì cho tốt đâu? Hắn hít một hơi thật sâu rồi đứng ở cửa hô to nhất có thể: “Hai ca sĩ hát hôm qua đang ở quán bar của ta, muốn công bố bài hát mới tên là "Nam Sơn Nam", mọi người mau mau tới nghe!"

Một tiếng hát này như dùng cạn sinh lực của hắn vậy, tuy nhiên kết quả thực sự không tồi, vô số người đang định đi vào quán bar đối diện quay đầu lại nhìn hắn, có người hiếu kỳ hỏi: "Ngươi nói có thật không đấy?"

“Thật sự, bọn họ hiện tại liền đang ở bên trong! Bài hát mới gọi là "Nam Sơn Nam", bọn họ chính miệng nói cho ta!” Tạ Trạch Hi khẩn trương nói, hắn thật sự sợ đối phương không tin chính mình, hôm nay chính là thời cơ tốt nhất để sinh ý quán bar của hắn chuyển bại thành thắng a! Tuy rằng nói mở quán bar này là bởi vì thích dân dao, nhưng xét đến cùng là vì kiếm tiền, liền ngay cả tiền ăn cơm đều không có thì còn nói cái gì yêu thích?

Mọi người vừa nghe Tạ Trạch Hi nói như vậy liền kích động, hôm nay mọi người đến đây còn không phải vì hướng đến hai người hôm qua sao, nguyên bản chỉ định đến cho náo nhiệt mà thôi, không nghĩ tới còn có thể tái ngộ a!

Vị giám đốc kia của truyền thông Hoa ca cũng ở trong đám người, hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, Thu Thiên Quang vẫn là rất xem trọng hai cái tiểu hài tử này, hôm qua sở dĩ không lưu lại phương thức liên lạc, chỉ sợ cũng là do đối phương quá trẻ tuổi nên vội vàng rời khỏi.

Hôm nay đối phương lại lần nữa xuất hiện, hắn có nắm chắc có thể ký hợp đồng với hai tiểu hài tử này, chỉ cần hứa hẹn một tương lai thật tốt đẹp mà thôi.

Tại trong suy nghĩ của vị giám đốc này, hai người kia ra tới ca hát còn không phải là vì kiếm tiền sao.

Tạ Trạch Hi mắt nhìn dòng người tiến vào quán bar của mình càng ngày càng nhiều, thậm chí có một bộ phận rất lớn người đi ra từ quán bar đối diện tiến tới quán bar của chính mình, hóa ra hai người kia thực sự có ma lực lớn như vậy!

Đột nhiên, hắn dường như nhìn đến một người mặc quàn áo kín mít đội mũ đeo khẩu trang, tướng mạo trông rất quen thuộc, tựa hồ là Vương Quyền!

Không nghĩ tới thế nhưng Vương Quyền lại đến xem bọn họ hát lần nữa!

Tạ Trạch Hi quay đầu lại nhìn thoáng qua, Vương Quyền lặng yên ngồi vào trong một góc không có kinh động bất luận kẻ nào, suy cho cùng hắn còn không so sánh được với Giang Tư Dao và Giang Thần hai cái minh tinh nổi tiếng nhất hiện tại, chỉ cần cải trang một chút là có thể lừa dối mọi người!

Bất quá, Vương Quyền hình như rất chờ mong bài hát mới của hai người kia sao!

Trên sân khấu, Nhâm Hòa vẫn như cũ ngồi sau vị trí của Dương Tịch một chút, vô hình chung liền đem Dương Tịch xây dựng thành vị trí chủ đạo, hắn vốn dĩ chính là vì theo đuổi Dương Tịch, nếu như chuện này còn không thể giác ngộ ra được thì liền xong con bê rồi.

Bất quá không biết vì cái gì, có một chút tiểu nữ hài ngồi ở nơi không có ánh đèn sân khấu chiếu tới, bỗng nhiên muốn nghe xem hắn mở miệng ca hát!

Nhâm Hòa không biết chính là, bởi vì thuộc tính mị lực của hắn đạt +1, cũng không phải không có hiệu quả, loại đồ vật như mị lực này nói thực sự huyền ảo, nhưng thật ra tác dụng của mị lực thật lớn, làm không tốt kể cả ngươi đi ngâm phân người ta cũng thích ngươi.

Huống chi hắn không phải đâu, tại đây loại cảnh tượng, hắn lặng im ngồi trên sân khấu không có ánh đèn, tự nhiên có một loại mị lực đặc thù không thể hiểu được sinh ra. Sân khấu không có ánh đèn là yêu cầu đặc biệt của Nhâm Hòa, nếu như nói hôm qua không có người lưu ý mà quay phim chụp ảnh, thì hôm nay nhất định sẽ có rất nhiều người làm chuyện này, đến lúc đó kể cả mang theo mũ lưỡi trai cũng không có tác dụng lớn.

Cho nên dứt khoát tắt đèn sân khấu đi, càng dễ thưởng thức âm thanh hơn mà không cần ánh đèn cùng bạn vũ công.

“Bạn nam cũng hát một hai câu đi,” bỗng nhiên có một tiểu cô nương dưới sân khấu trêu chọc nói.

Dương Tịch nghịch ngợm cười quay đầu lại xem Nhâm Hòa, nàng biết Nhâm Hòa hát kỳ thật cũng là rất êm tai, rất có hương vị.

Nhâm Hòa cười hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ngượng ngùng, ta có bạn gái.”

“Ha ha, đùa giỡn người ta kết quả bị người ta đùa giỡn lại.”

“Câu trả lời rất thông minh.”

“Giọng nói thật sự dễ nghe……”

Tuy rằng đề tài này liền bị Nhâm Hòa qua loa lấy lệ đánh trống lảng, nhưng mà trong lòng mọi người giống như đã được chôn xuống hạt giống: "Muốn nghe xem thanh niên kia hát!"

“Ông chủ, bật đèn sân khấu lên a, hiện tại nhìn k rõ lắm!”

“Đúng vậy, người đều thấy không rõ lắm!”

Tạ Trạch Hi nhanh chóng khó xử giải thích nói: “Ngượng ngùng, đây là đối phương đặc biệt yêu cầu, nếu bật đèn bọn họ lập tức rời đi.”

“Vì sao?” Có người khó hiểu, sợ mọi người nhận ra à?

Tạ Trạch Hi có chút nhức trứng, giải thích nói: “Bọn họ nói chính mình còn ở trường trung học cơ sở, không mong muốn bị ảnh hưởng học tập…… Bọn họ phải học tập thật tốt vì đóng góp một viên gạch xây dựng tổ quốc, phát triển xã hội chủ nghĩa……”

Hắn lặp lại lời nói của Nhâm Hòa khi nãy đều có cảm giác nhức trứng, này mẹ nó đây chỗ nào giống học sinh trung học? Rõ ràng là cái tiện đến không thể tiện hơn tên giảo hoạt a!

Nhóm người nghe lời giải thích của Tạ Trạch Hi liền cười tiểu, cái này ai mặt dày như vậy mà dám nói?

Lúc ấy Nhâm Hòa nghiêm túc nói hươu nói vượng Dương Tịch cũng sắp cười ngặt ngèo luôn, người này như thế nào không đứng đắn như vậy?

Đúng lúc này, trên sân khấu không có ánh đèn vang lên tiếng đàn ghi-ta uyển chuyển, lúc mọi người nghe được âm thanh đầu tiên lông tơ trên người cơ hồ đều dựng đứng hết lên!

“Nguyên lai mặc dù chỉ có âm thanh của đàn ghi-ta mà vẫn dễ nghe như vậy, ta còn tưởng rằng ngày hôm qua là huynh đệ gạt ta……”

“Đừng nói chuyện!”

Lúc này Dương Tịch mở miệng:

“Ngươi ở phương nam mặt trời rực rỡ, đại tuyết bay tán loạn

Ta ở phương bắc đêm lạnh, bốn mùa như xuân.”

Mặt trời rực rỡ đại tuyết bay tán loạn?

Đêm lạnh bốn mùa như xuân?

Sao ca từ bài hát lại quái dị như vậy, chính là đảo ngược lại thường thức của mọi người, nhưng lại làm mọi người nghe ra một loại mỹ cảm!

“Hắn không hề cùng ai đàm luận tương phùng cô đảo.”

“Bởi vì trong lòng sớm đã hoang tàn vắng vẻ.”

“Hắn trong lòng lại trang không dưới một cái gia.”

“Làm một cái chỉ đối chính mình nói dối người câm.”

Vương Quyền ngồi ở một góc hẻo lánh không thể kìm lòng được mà đứng bật dậy, lại một lần nữa thấy giai điệu ấy, lại một lần nữa thấy được câu từ kinh diễm! Bài hát này từ miệng Dương Tịch vang lên uyển chuyển nhẹ nhàng, không còn nữa dâng trào cùng rộng rãi của ngày hôm qua, bài hát này như một lần nữa làm Vương Quyền cảm thấy được trải nghiệm của một năm rưỡi tới nay, mặc kệ là thu hoạch vẫn là mất đi tình yêu, tình thân, tình hữu nghị.

Giống như là trong nháy mắt đi xong nhân sinh của một đời, chỉ còn lại yên tĩnh!

Lại là một bài hát tuyệt phẩm!

Trong tay đối phương rốt cuộc còn có mấy bài hát có cấp bậc như vậy?! Vương Quyền dám cược rằng, bài hát hôm nay bọn hắn hát, chắc chắn một lần nữa nâng địa vị của đối phương lên tầm cao mới, mỗi người hát truyền, nhất định sẽ làm ba bài hát này ở Kinh Đô có một vị trí nhỏ.

Hắn bỗng nhiên bắt đầu mê mang, những bài hát này thực sự do hai người kia viết sao? Hoặc là nói…… Là ai trong bọn họ viết? Thiếu niên? Hay là thiếu nữ?

Vương Quyền càng có khuynh hướng nghĩ do thiếu niên kia hát, kỹ xảo đàn ghi-ta tinh vi như vậy, cùng với lời nhạc của ba bài này, rất có thể xuất xứ từ thiếu niên kia!

Nhưng vấn đề là đối phương vẫn chỉ là học sinh trung học a!

Đúng vậy, tất cả người đang nghe đều hồi tưởng lại lời nói của Tạ Trạch Hi: Đối phương là học sinh trung học!

Hiện tại học sinh trung học đều ngưu bức như thế sao? Hơn nữa như vậy một học sinh trung học ngưu bức như vậy lại nói cái gì cơ? Vì xây dựng tổ quốc góp một viên gạch?

Chính mình thời còn học trung học đang làm gì? Yêu sớm, trốn học xem tiểu thuyết, chơi trò chơi? Vương Quyền cảm thấy chính mình thật sự cần phải lắng đọng lại thật tốt!

……