TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Là Cao Thủ (Ta Là Đại Người Chơi)

Chương 77: Đêm biểu diễn cuối cùng

Nhâm Hòa mắt nhìn Chu Vô Mộng có vẻ vẫn khó chịu liền nhanh chóng dùng chiêu mới: “Ngài nếu muốn tìm phương pháp kiếm nhiều tiền cho Tập Đoàn Báo Nghiệp Kinh Đô, ngài có thể bỏ ta qua một bên mà cùng hắn hợp tác cũng không phải là không được a, thậm chí một mình Tập Đoàn Báo Nghiệp Kinh Đô cũng hoàn toàn có thể, ta không có nói suông, đỉnh cấp tiểu thuyết võ hiệp tuyệt đối có thể coi như là cây rụng tiền, có thể yên tâm mà kiếm. Hơn nữa ngài nói xem quan hệ của chúng ta là như thế nào, sau này những tiểu thuyết ta viết ra không phải đều đem cho ngài thẩm trước qua sao? Lẽ nào còn có thể cho người khác?

Cho tới bây giờ, Chu Vô Mộng đều cho hắn đánh giá rất cao, nếu như vậy chính mình cần gì phải lăn lộn làm việc, chỉ cần viết tiểu thuyết thật hay cho Tập Đoàn Báo Nghiệp Kinh Đô là được rồi, cái này cũng là hình thức ban đầu của quá trình tích lũy, hơn nữa còn không quá phiền toái nữa.

Nếu Chu Vô Mộng là một tên gian thương, Nhâm Hòa chắc chắn sẽ không nói những lời như vậy, tâm trí mọi người đều là người trưởng thành, biết lợi ích phải là cả hai bên cùng được, nếu như một bên bị lừa, vậy thì chuyện hợp tác này không có cách nào mà tiếp tục được nữa, Nhâm Hòa cũng không phải kẻ ngốc, sẽ không có chuyện ngươi lừa ta mà ta coi ngươi là anh em tốt được.

Chu Vô Mộng vẫn chưa cho Nhâm Hòa sắc mặt tốt: “Đừng tại đây dẻo miệng nữa, để ta nghĩ lại.”

Kỳ thật Tập Đoàn Báo Nghiệp Kinh Đô hiện tại là một phương tiện truyền thông cực kỳ tốt, muốn dấn sang lĩnh vực này là dễ như trở bàn tay, chỉ có điều là phải xem quyết định của Chu Vô Mộng thôi, Nhâm Hòa cũng không có cách nào ép buộc, quả thực là có chút nhức trứng a.

Tới giờ cơm trưa, hai người cùng nhau ra ngoài ăn cơm, Nhâm Hòa trước đó đã đáp ứng xong, cho Chu Vô Mộng tiêu pha một lần. Lúc bọn họ đi ra ngoài, ánh mắt của tất cả biên tập viên đều rơi trên người bọn họ, chờ khi vào thang máy xong liền bắt đầu thảo luận thân phận của thiếu niên này. Nhưng hoàn toàn không có manh mối bởi vì Chu Vô Mộng làm công tác bảo mật rất tốt, ngay cả trình tự kí hợp đồng đều chính bản thân hắn hoặc do biên tập viên trung niên kia làm, căn bản các biên tập viên khác không thể tiếp xúc được.

Mặc dù nói để cho Chu Vô Mộng thoải mái chọn quán nhưng hai người vẫn ăn ở một nhà hàng nhỏ dưới lầu, cả hai cùng ăn mới hết hơn một trăm đồng tiền, Chu Vô Mộng người này mặc dù miệng hơi độc nhưng tâm thực sự rất mềm, Nhâm Hòa cảm thấy được hồi báo một chút.

Đương nhiên hiện tại Chu lão chờ mong nhất vẫn là bộ thứ hai của Sơn Hải Kinh: Hãn Hải….

Buổi chiều Nhâm Hòa không có chuyện gì làm bèn ở khách sạn gõ chữ, rốt cuộc phần cập nhật mới của thần thư cũng đuổi kịp, tới buổi tối, hắn trực tiếp lái xe đi đến nơi ở của Dương Tịch, gửi một tin nhắn: “Đi, ta mang ngươi bỏ nhà ra đi!”

Lúc Dương Tịch ở nhà nhìn thấy tin nhắn này liền cười ngả cười nghiêng, cảm giác thực sự muốn cùng Nhâm Hòa bỏ trốn vậy, quá kích thích!

Nàng thay bộ quần áo mà lúc trước Nhâm Hòa mua để chuyên môn đi đá quán, lúc Dương Tịch đè thấp mũ lưỡi trai của mình, bỗng cảm giác được sát khí giống như lời của Nhâm Hòa vậy, nghĩ tới đó liền bị chính mình chọc cười, hai cái thiếu niên thiếu nữ bệnh tâm thần có thể nhấc lên sóng to gió lớn ở Kinh Đô.

Bất quá chuyện này với Nhâm Hòa cũng không phải lần đầu tiên, phải biết rằng lực ảnh hưởng ngày trước của Côn Luân không hề kém so với lần này.

Thiếu niên thần kỳ, khóe miệng Dương Tịch nhếch lên: “Bỏ nhà ra đi, có ý tứ!”

Nhưng mà Nhâm Hòa cũng không có mang nàng đến thẳng bãi biển mà là trực tiếp đi cửa hàng mua quần áo, còn có mũ lưỡi trai khác nhau nữa!

Dương Tịch có chút tò mò hỏi: “Vì sao lại phải mua quần áo mới?”

“Tới rồi ngươi sẽ biết” Nhâm Hòa cười hớn hở nói, xem ra Dương Tịch vẫn chưa trở thành danh nhân giác ngộ được!

Buổi tối lúc hai người đi đến bãi biển liền thấy có thật nhiều người đứng trên đường nói chuyện phiếm, cũng không có tiến vào quán bar mà chỉ đứng ở bên ngoài.

Nhâm Hòa quyết đoán lôi kéo Dương Tịch đi qua trước mặt bọn họ, cũng không có mang mũ lưỡi trai, nghênh ngang đi qua. Lúc đi qua đám người này, Dương Tịch vừa hay nghe bọn họ thảo luận: “Như thế nào còn chưa tới? Hôm nay

“Ha ha, cái tiểu cô nương kia nhất định lớn lên trông rất xinh đẹp, nghe giọng ca là biết.”

“Thôi đi, ngươi nói như kiểu ngươi biết thưởng thức ca nhạc vậy.” Một nữ hài khinh thường nói: “Ta chỉ muốn xem thiếu niên kia trông như thế nào mà thôi, hỏi hắn xem có thể hát một bài được không…..”

“Đồ mê trai…”

Dương Tịch ngẩng đầu nhìn Nhâm Hòa, hiện tại hắn bởi vì rèn luyện thường xuyên nên đã cao tới 1m75 rồi, phải biết rằng hắn mới là học sinh trung học, mà Dương Tịch là 1m57, còn chưa có chân chính nảy nở đâu, gần đây chiều cao của Nhâm Hòa cao rất nhanh, nàng muốn nhìn hắn đều phải ngẩng đầu.

Nhâm Hòa nắm chặt tay Dương Tịch, cảm giác chỉ có hai người vậy…

Dương Tịch tò mò không biết tại sao Nhân Hòa lại đoán được hôm nay sẽ có người ngồi canh bọn họ mà đi mua quần áo mới, chính vì vậy mới có thể nghênh ngang từ trong đám người đi qua mà vẫn không bị phát hiện, bởi vì trong ấn tượng của những người này, bon họ mặc trang phục màu đen, đội mũ lưỡi trai, một nam một nữ,….

Loại cảm giác này quá kì diệu, giống như là ngươi khả năng gặp khó khăn nhưng sớm đã có người lo chu toàn cho ngươi rồi vậy.

Về phần đêm nay lựa chọn quán bar nào thì Nhâm Hòa đã suy nghĩ kĩ rồi, cũng không thay đổi gì cả, chính là chọn quán bar của Tạ Trạch Hi kia, ấn tượng của Nhâm Hòa với đối phương quả thật không tệ, là một người tâm tư khá đơn thuần.

Hơn nữa sân khấu của quán bar kia lúc tắt đèn quả thật rất thích hợp che mặt.

Lúc hai người đẩy cửa quán bar đi vào còn không đội mũ lưỡi trai, Tạ Trạch Hi vẫn tiếp đón bọn họ như những khách bình thường vậy, nhưng mà đột nhiên hắn trợn mắt nhìn hai người Nhâm Hòa lấy từ ba lô ra mũ lưỡi trai đội lên, đối với nàng cười nói: “Lão bản, có thể hát sao?”

Miệng Tạ Trạch Hi chậm rãi to lên, tuy rằng hai người đã thay đổi quần áo, thay đổi mũ lưỡi trai, nhưng thanh âm kia vẫn là không thay đổi!

Nàng không nghĩ tới đối phương hôm nay vẫn lựa chọn quán bar của chính mình để hát, tất cả mọi người ở bãi biển vẫn đang suy nghĩ xem quán bar được lựa chọn hôm nay đâu, rốt cuộc mọi người xem quy luật của những lần trước, hát một lần liền đổi một quán bar mới!

Hơn nữa chính mình còn thấy được dung mạo thật của bọn họ, tiểu nữ hài mặc dù chưa tính là một cái mỹ nữ tiêu chuẩn, nhưng nếu là có người hỏi Tạ Trạch Hi rằng Dương Tịch có xinh đẹp hay không, hắn nhất định sẽ trả lời là rất xinh đẹp. Ngũ quan tinh xảo, khí chất độc đáo làm mọi người không nhịn được mà nhìn nhiều thêm vài lần.

Mà thiếu niên kia thì rất thanh tú, không nói rằng đặc biệt soái khí, nhưng có một loại mị lực không thể miêu tả được…

Nếu không có Hệ Thống Thiên Phạt khen thưởng +1 điểm mị lực mà nói, tám đời Nhâm Hòa chắc chắn cùng hai chữ mị lực hoàn toàn không có quan hệ…….

“Có thể hát, có thể hát, đèn sân khấu đều có thể tắt, đèn toàn quán bar đều có thể tắt luôn!” Tạ Trạch Hi thực sự kích động: “Chỉ cần lần sau các ngươi nguyện ý tới ca hát, ta có thể cho các ngươi 20% cổ phần của quán bar này!”

Nhâm Hòa cười cười nói: “Cổ phần thì ngài liền lưu lại đi, hôm nay là một lần biểu diễn cuối cùng, lần tiếp theo tái kiến cũng phải sang năm, lão bản nhanh đi tuyên truyền đi, 10 phút sau chúng ta bắt đầu hát! Vẫn là bài hát mới!”

Lại là bài hát mới? Hai người kia rốt cuộc còn có thể lấy ra bao nhiêu kinh hỉ cho mọi người a? Bất quá một lần biểu diễn cuối cùng ư? Tạ Trạch Hi sửng sốt một chút, nàng không minh bạch vì cái gì đối phương làm như thế, nhưng nàng biết không quản đối phương hát bao nhiêu lần, chính mình nhất định phải phối hợp thật tốt.

Tạ Trạch Hi chạy ra cửa, hít một hơi thật sâu hô to: “Công bố bài hát mới, đây là buổi biểu diễn cuối cùng của năm nay, 10 phút sau đúng giờ biểu diễn!”

Hắn thậm chí còn không có nói là ai hát, hắn cũng không biết tên xưng hô của hai bọn họ, nhưng hắn tin tưởng rằng mỗi người đang đi trên đường này đều biết người mà hắn đang nói tới là ai!