Đám đông bắt đầu hướng về quán bar của Tạ Trạch Hi mà đi, quán bar của hắn tên là “ngõ nhỏ”, tuy rằng bọn họ không thể nhìn được dung mạo của Nhâm Hòa và Dương Tịch, nhưng mà bọn họ vẫn muốn nghe bài hát mới a!
Hơn nữa lão bản vừa nói cái gì cơ? Đây là buổi biểu diễn cuối cùng của năm nay ư? Hơn nữa lại là bài hát mới!
Ngẫm lại đều cảm thấy kích động a!
Mà lúc này sau khi Nhâm Hòa dọn ra hai cái ghế trên sân khấu, liền kêu người đem hết đèn trên sân khấu cùng tắt đi, chỉ còn lại hai người Dương Tịch cùng Nhâm Hòa trên sân khấu.
Dương Tịch nhìn Nhâm Hòa kéo ghế của hắn lùi lại một chút, đem chính mình nổi bật lên, nàng bỗng nghĩ đến phong thư tình mà Nhâm Hòa đã viết cho nàng: Ngươi ở trên sân khấu kiêu ngạo trong vũ đạo mỹ lệ, ta ở trong bóng đêm ngoài sân khấu yên tĩnh trầm mặc. Ta nguyện ý dùng hết thảy thời gian hữu hạn của ta, chăm chú nhìn, chăm chú nhìn, thẳng đến khi ta theo thời gian mà hóa thành tượng đá hoặc tan thành tro bụi.
Nguyên lai Nhâm Hòa tuy không muốn ca hát nhưng vẫn ngàn dặm xa xooi chạy đến Kinh Đô, kỳ thật là giúp chính mình hoàn thành mộng tưởng mà thôi, ngay cả vị trí ngồi trước sau trên sân khấu cũng được sắp xếp tỉ mỉ đem chính mình nổi bật lên, trong lòng nàng lúc này chảy xuôi một dòng nước ấm, nàng đưa tay ra ngăn cản Nhâm Hòa: “Chúng ta cùng ngồi song song đi” Ngữ khí ôn nhu mà chắc chắn.
Nhâm Hòa cười cười: “Được, ngươi nói như nào thì chính là như vậy!”
Hai người cùng ngồi song song trên sân khấu, 10 phút đếm ngược kết thúc!
Hôm nay là buổi biểu diễn hạ màn của năm, chờ sau khi kết thúc biểu diễn, Nhâm Hòa phải đem Dương Tịch nhanh chóng trả lại rồi trước khi Tô Như Khanh chân chính bão nổi mà bỏ chạy về Lạc thành….
Dương Tịch thì đành phải trở về làm nữ nhi ngoan ngoãn, chờ đợi một ngày có thể về đến Lạc thành.
Khi bọn hắn gặp nhau đã là năm đầu tiên của cao trung, bọn họ vẫn chỉ là học sinh bình thường, sau đó đợi nghỉ hè, Nhâm Hòa dự định lại mang Dương Tịch một lần nữa trở lại nơi phồn hoa này, lại một lần nữa đẩy danh tiếng của nàng lên cao hơn.
Bài hát đầu tiên, “Năng lực ca hát kỳ diệu”
Lúc này quán bar biển người tấp nập, Tạ Trạch Hi không có làm cho Nhâm Hòa thất vọng, lúc này quầy bar ngay cả rượu cũng không bán, tất cả người phục vụ đều vây quanh phía trước sân khấu để đề phòng có người xông lên nhiều loạn biểu diễn.
Nhâm Hòa cảm thấy chính mình không chọn sai chỗ!
Tiếng đàn ghi-ta vang lên, chỉ đơn giản là những ngón tay uốn lượn trên dây đàn, nhưng mà tiếng đàn vừa cất lên như có một loại ma lực nào đó, làm cho quán bar nguyên bản đang ồn ào phút chốc yên tĩnh trở lại.
Dương Tịch má lúm đồng tiền, ngồi trên sân khấu không có ánh đèn, mở miệng bắt đầu hát: “Ta đã thấy qua mưa to trên sa mạc.”
“Thấy qua biển rộng hôn môi cá mập”
”Thấy qua hoàng hôn truy cầu bình minh.”
“Chỉ là chưa từng thấy qua ngươi.”
Ngay từ đầu khi mọi người nghe lời bài hát liền nghĩ câu từ thật kì quái, như thiên mã hành không, giống như trong mơ gặp thiếu nữ thanh xuân mỹ lệ, chỉ là tới câu “Chưa từng gặp qua ngươi” cất lên, cái thế giới kỳ quái này bỗng cảm giác phiền muộn hơn.
Đúng vậy, ta đã đi qua sa mạc, đi qua biển rộng, ta nhìn hoàng hôn biến thành bình minh, chỉ là ngươi ở nơi nào.
“Ta biết mỹ lệ sẽ già đi.”
“Bên ngoài sinh mệnh vẫn còn sinh mệnh.”
“Ta biết trong gió có câu thơ.”
“Chỉ là không biết ngươi.”
Ta ở nhân sinh chính mình chờ đợi tới khi ngũ tuần, thẳng đến thanh xuân đều kết thúc, ta biết tâm tình tang thương như những vần thơ, chỉ là ngươi ở nơi nào.
Loại phiền muộn này khi từ miệng Dương Tịch hát ra, thanh âm linh hoạt kỳ ảo lướt trên đỉnh đầu mỗi người giống như một con chim đang bay lướt qua biển cả tìm kiếm gì đó vậy.
Lúc bài hát kết thúc, tất cả mọi người vẫn chìm trong thế giới phiền muộn mà không cách nào tự kiềm chế được, chợt thanh âm của Nhâm Hòa làm bọn họ bừng tỉnh: “Cảm tạ mọi người đã tới nghe chúng ta hát, bất quá kế tiếp chính là một bài hát mới cuối cùng, mọi người có duyên gặp lại, “Quảng trườn Prague.”
Lúc này bỗng nhiên có một cô gái đứng lên hô lớn: “Chúng ta muốn được nghe ngươi hát!”
“Đúng vậy! Phải nghe ngươi hát một bài!”
Nhâm Hòa sửng sốt một chút, hắn còn không có ý thức được chính thuộc tính +1 mị lực kia đem đến cho bản thân một ít thay đổi, theo đạo lý mà nói chính mình là một tay đánh đàn ghi-ta a, làm sao đột nhiên bắt mình hát rồi?
Nhưng mà lúc này quán bar đã ầm ĩ hết lên, không ít người ồn ào nói: “Ngươi nếu khong hát, chúng ta mặc kệ nguy cơ sẽ dẫn tới 110, cũng phải đem các ngươi lưu lại, ngươi hát một bài đi!”
Nhâm Hòa bỗng nhiên nhớ tới một câu…. Oai? Trường hợp ở nơi này đã bị mất khống chế!
Bất quá ngẫm lại cũng có ý tứ, “Quảng trường prague” vừa vặn liền có một đoạn giọng nam!
Ở kiếp trước phần trình bày kinh điển nhất của bài hát này là do Thái Y Lâm cùng Châu Kiệt Luân hai người hợp tác hát. Khi đó Châu Kiệt Luân đại khái cùng chính mình giống nhau, cùng là thiếu niên mang mộng tưởng đối với âm nhạc, còn đối với thiếu nữ trước mặt có tình cảm sâu đậm nữa.
Bất quá hai người cuối cùng vẫn là rời xa.
Nhưng mà cũng không có gì phải tiếc nuối, thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn.
Hắn bắt đầu đánh đàn mở đầu bài hát: “Quảng trường Prague”, trong năm bài hát thì bài hát này xem như là thanh thoát nhất, tất cả mọi người đang nghe bỗng yên tĩnh lại, chỉ nghe trên sân khấu bỗng nhiên vang lên tiếng của Nhâm Hòa: “Trên phím đàn hiện lên ánh sáng.”
“Hoa văn màu cửa kính.”
“Giáo đường trang trí theo phong cách Gothic.”
“Ai ai ai đàn một đoạn.”
“Một đoạn lưu lạc ưu thương.”
“Tường vi dựa vào bức tranh sơn dầu đã mười tám thế kỷ.”
Nhâm Hòa dùng phong cách hát độc đáo của Chu Đổng Nhất, loại phong cách như vậy ở thế giới song song này là chưa từng xuất hiện qua, vô số người mắng hắn hát không rõ lời, vô số người mắng hắn phong cách quái dị, nhưng đó chính là đại biểu cho tiết tấu của một cái thời đại, côn nhị khúc dễ nghe sao? Nhâm Hòa cảm thấy không dễ nghe, nhưng cái loại phong cách này trời sinh liền muốn hấp dẫn cái thời đại kia.
Người nghe bên dưới nghe được phong cách quái dị như vậy, tuy rằng rất lấy làm lạ, nhưng ngoài ý muốn là nghe rất êm tai, hơn nữa phong cách này tựa như có mị lực độc đáo riêng hấp dẫn mọi người, thậm chí làm cho bọn họ có thể lại nghe một lần nữa!
Loại cực đoan phong cách này đột ngột như muốn đâm thủng lỗ tai của bọn họ, xé rách phòng tuyến truyền thống của bọn họ!
“Thật là phong cách ca nhạc quái dị, nhưng thật sự ngoài ý muốn chính là rất dễ nghe!”
Chờ đến khi bài hát này hát xong, Nhâm Hòa thỏa mãn yêu cầu của bọn họ muốn nghe chính mình hát, ngẫm lại còn thấy rất thú vị đâu, chẳng qua cách hát này làm cho người nghe quá ngoài ý muốn.
Lúc âm nhạc kết thúc có người đứng lên nói: “Có thể lại hát thêm một lần nữa không?”
Đương nhiên là không thể rồi, Nhâm Hòa lôi kéo bàn tay nhỏ nhắn của Dương Tịch hướng cửa sau của quán bar mà chạy đi, ca hát đối với hắn mà nói không được coi là yêu thích, về chuyện làm minh tinh thì thôi dẹp đi, loại sinh hoạt kia không phải là hắn mong muốn.
Đại đa số minh tinh hoạt động trong giới giải trí giống như là ở trong một cái nhà giam thật lớn vậy, nếu ca hát không phải là mộng tưởng từ nhỏ của Dương Tịch, chính mình sẽ không ủng hộ nàng đi hát.
Nhóm người nghe cuối cùng cũng ý thức được là hai người kia muốn một lần nữa biến mất, như vậy sao được, còn không có nghe đủ a!
Hơn nữa vừa rồi liền nói, đây chính là lần biểu diễn cuối cùng của năm nay, đương nhiên Nhâm Hòa nói chính là tính theo âm lịch.
Người nghe bỗng cảm thấy hai người kia quả thực quá thần bí, chợt xuất hiện mang tới năm bài hát, sau đó liền cứ như vậy biến mất!
Cũng chính là loại cảm giác thần bí này mà đem đến cho bọn họ một loại chờ mong vô hình.