Lý Phàm thấy tình hình không đúng, cũng vội vàng đuổi theo.
Chỉ thấy Triệu sư tỷ đang kiểm tra trạng thái của tu sĩ trước mặt mình với vẻ mặt ngưng trọng từ xa.
<Khụ khụ...>
Vị đệ tử Đại Đạo tông này tu vi dừng bước ở Nguyên Anh kỳ, nhưng giờ phút này, hắn không khác gì một phàm nhân sắp chết vì bệnh, hai mắt trống rỗng, ý thức mơ hồ, hơi thở mong manh như sợi tơ phiêu lãng.
Thỉnh thoảng lại phát ra từng đợt ho khan kịch liệt, giống như sắp ho ra cả phổi.
Trên mặt của hắn thậm chí còn mơ hồ có một tia tử vong xám xịt, hơn nữa hắn cực kỳ yếu ớt, dáng vẻ căn bản không phải là một tên Nguyên Anh tu sĩ nên có.
Lý Phàm cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Vừa rồi, tên tu sĩ này có vẻ còn không nghiêm trọng như thế. Vẻn vẹn trong một đoạn thời gian ngắn hắn đi tìm Triệu sư tỷ, tình hình đã xấu đi rất nhiều.
“Chẳng lẽ là trúng phải chú pháp tà ác gì đó?”
Lý Phàm híp mắt lại, quan sát tỉ mỉ
. "Khụ... Đạo Tử?"
Hoảng hốt hỏi, tu sĩ này nhìn thấy hai người đứng ở trước mặt mình, theo bản năng giãy giụa đứng dậy, muốn hành lễ.
"Không sao, không khỏe đừng đi lung tung, nghỉ ngơi thật tốt."
Triệu sư tỷ ngăn lại hắn, dịu dàng nói.
“Hả?”
Vị đệ tử Đại Đạo tông này chưa từng thấy qua Triệu sư tỷ ôn nhu dễ gần như vậy.
Trong nháy mắt, giống như hồi quang phản chiếu, trên mặt khôi phục một chút sinh cơ. Nhìn chằm chằm vào Triệu sư tỷ với đôi mắt đầy mê hoặc, như thể linh hồn của hắn đã bị lấy đi.
"Sau khi ngươi xuống núi đã đi nơi nào? Xảy ra chuyện gì, đã gặp những ai?"
Triệu sư tỷ lần thứ hai lên tiếng.
Đối phương không để ý cơ thể sắp chết của mình, vừa ho khan vừa cố hít một hơi, bắt đầu giải thích cặn kẽ mọi chuyện cho Triệu sư tỷ.
Dần dần, hơi thở của hắn ngày càng yếu đi.
Nhưng nhìn ánh mắt tràn đầy tò mò của Triệu sư tỷ, hắn vẫn kiên trì không ngừng nói tiếp.
Cuối cùng, khi hắn nói xong một từ cuối cùng, hơi thở của hắn đột nhiên biến mất.
Chỉ là đôi mắt vẫn không nhắm lại, cố chấp cùng không nỡ nhìn chằm chằm Triệu sư tỷ.
"Đi thôi!"
Triệu sư tỷ kéo Lý Phàm nhanh chóng rời đi khỏi chỗ này.
Đồng thời, đưa một viên đan dược màu vàng tím và bảo Lý Phàm ăn nó.
"Tạo HóaTử Kim Đan?" Lý Phàm sửng sốt.
Loại đan dược này là bí tàng của Đại Đạo tông, bình thường mà nói, chỉ có cường giả Trường Sinh cảnh mới có thể luyện chế. Cho dù vết thương có nghiêm trọng đến đâu, chỉ cần không chết tại chỗ, nuốt vào là có thể trong nháy mắt khôi phục. Không ngoa khi nói rằng nó tương đương với cái mạng thứ hai.
Nó cực kỳ hiếm có, cũng không có bao nhiêu hàng tồn trong Đại Đạo tông.
Loại bảo vật này, lúc này Triệu sư tỷ lại không chút do dự ăn vào.
Lý Phàm tức khắc hiểu được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, ngay lập tức nuốt vào Tạo Hóa Tử Kim Đan.
“Đừng lãng phí, dùng linh lực bao lại, từ từ hấp thu dược lực.”
Triệu sư tỷ vừa ra lệnh, vừa không ngừng thi pháp, dựng lên mấy tầng kết giới xung quanh hai người.
"Nguyên nhân dẫn đến vị đệ tử kia tử vong còn có thể truyền nhiễm? Loại chú pháp nào lại lợi hại như vậy? Chẳng lẽ là nhằm vào Đại Đạo tông chúng ta?" Lý Phàm không khỏi có chút run sợ. "
"Cũng không hẳn là chú pháp, giống như là một loại dịch bệnh thì đúng hơn. Một loại bệnh tật chí mạng mà ngay cả tu sĩ cũng không thể trốn tránh."
Triệu sư tỷ sắc mặt nghiêm túc chưa từng thấy.
Cho dù thiên địa biến đổi lớn pháp không thể đồng tu hàng lâm ngày đó, nàng cũng không lo âu như thế.
"Mục tiêu của nó không chỉ là Đại Đạo tông của chúng ta. Mà là vì diệt vong tất cả tu sĩ trong thiên hạ....Chuyển này phải mau chóng bẩm báo!"
Lý Phàm nhất thời thất thần: "Chẳng lẽ lại là thiên địa phản phệ?! Lão tặc thiên, chẳng lẽ thật muốn đuổi tận giết tuyệt!"
"Khụ......Khụ"
Khi hai người lao vùn vụt về phía đại điện, sắc mặt Triệu sư tỷ đột nhiên tái nhợt hiện lên một vẻ yêu dị.
Ngay sau đó, hai tiếng ho khụ khụ không khống chế được cũng vang lên.
Nhưng rất nhanh, một đạo ánh sáng màu vàng tím hiện lên, sắc mặt tái nhợt chậm rãi bị áp chế. âm thanh khụ khụ biến mất, sắc mặt của Triệu sư tỷ cũng hồng hào trở lại.
"Làm sao có thể phát tác nhanh như vậy? Sư tỷ ngươi thế nhưng là tu vi Hợp Đạo?"
Trong lòng Lý Phàm đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi.
Hợp Đạo còn như thế, huống chi hắn chỉ là một Hóa Thần tu sĩ nho nhỏ?
Ngay lập tức, cũng không đợi các triệu chứng xuất hiện trên cơ thể mình, trước tiên điều động một chút dược lực Tạo Hóa Tử Kim Đan trong đan điền của mình, lưu chuyển toàn thân xem như bảo vệ.
Quả nhiên, làm xong tất cả những chuyện này không bao lâu, hắn đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi.
Cứ như thể hắn đã chiến đấu với Triệu sư tỷ bảy ngày bảy đêm, toàn thân vô cùng đau nhức, xương cốt giống như sắp gãy.
Cổ họng của hắn như bị dao cắt, nhưng thân thể lại giống như người sắp chết đuối, nóng lòng muốn lên khỏi mặt nước hít một hơi thật sâu.
May mắn thay, Tạo Hóa Tử KIm Đan danh bất hư truyền.
Dược lực Tạo Hóa Tử KIm Đan vận chuyển, sự bất thường trong cơ thể biến mất ngay lập tức.
"Xì... căn bệnh này thật là hung ác!"
Giống như đi trước quỷ môn quan, Lý Phàm sợ hãi nhìn Triệu sư tỷ: "May mắn có đan dược của Triệu sư tỷ, nếu như không phải,
ta chỉ sợ phải đi theo bước chân của vị sư đệ kia rồi!"
"Đừng lơ là thiếu cảnh giác, chẳng qua là tạm thời áp chế triệu chứng mà thôi, đầu sỏ gân gây nên tất cả những chuyện này còn chưa bị diệt trừ, nó vẫn đang ẩn nấp trong cơ thể chúng ta." Triệu sư tỷ đúng lúc nhắc nhở.
Giống như xác nhận lời nói của nàng, rất nhanh, nàng không kiềm chế được mà phát ra một tiếng ho nhẹ.
Mặc dù bệnh tật rất nhanh lại bị Tạo Hóa Tử Kim Đan hóa giải, nhưng việc này khiến trái tim của Lý Phàm chìm xuống đáy vực.
Bọn họ có thần đan diệu dược hộ thể, nhưng vẫn không thể thoát khỏi căn bệnh không biết tên này. Những đệ tử Đại Đạo tông bình thường, cũng như tán tu tầm thường sẽ thê thảm như thế nào?
Quả thật là không thể tưởng tượng được.
Hai ngươi trên đường chống chọi với bệnh tât, chẳng mấy chốc đã đến được đại điện tông môn.
Chưởng môn Quý Trường Tịch nhận được đưa tin của Triệu sư tỷ trước đó, đã tập hợp chư vị trưởng lão, tề tụ trong đại điện.
Mặc dù Triệu sư tỷ đã cố hết sức giải thích kĩ càng tỉ mỉ mức độ đáng sợ của căn bệnh này, Quý Trường Tịch và chư vị trưởng lão của Đại Đạo tông cũng dành cho đầy đủ xem trọng. Nhưng lại không có xem trọng quá nhiều.
Trong mắt bọn họ, cho dù cùng là tu sĩ Hợp Đạo, Triệu sư tỷ vị tân tấn Hợp Đạo mượn nhờ tân pháp chi lợi mà đột phá thành công này, hiển nhiên không thể so sánh với những lão tiền bối đã Hợp Đạo lâu năm như họ.
Họ có vô số bí mật, đủ các loại thủ đoạn tầng tầng lớp lớp vô cùng tận. Vị đạo tử trẻ tuổi này bị "căn bệnh" chưa biết tên làm bị thương, nhưng bọn họ chưa chắc.
Hơn nữa, bọn họ tự nhận rằng bản thân đã chuẩn bị đầy đủ chu đáo.
Trong không gian trống trong đại điện, bày ra rất nhiều cấm chế, tầng tầng phong tỏa.
Càng mở ra <Trạm Uyên Đạo Trùng Trận> nhìn như gần trong gang tấc, nhưng trên thực tế đã cách nhau mấy cái thế giới.
Ổn thỏa vô cùng, tính sẵn trong lòng.
"Hai người các ngươi, đừng áp chế quái bệnh kia nữa, sau đó mỗi người thả ra một giọt máu của mình." Quý Trường Tịch phân phó.
Lý Phàm và Triệu sư tỷ lĩnh mệnh làm theo.
Trong tiếng ho khe khẽ, hai giọt máu dường như toát ra khí tức bất bất tường xuất hiện trước mắt mọi người.
Mọi người nhìn từ xa, trong đại điện nhất thời im lặng không nói gì.
Đột nhiên, một vẻ kinh dị không dễ nhận ra thoáng qua khuôn mặt của Quý Trường Tịch.