Tiến độ của việc thu thập độ cống hiến lần này nhanh hơn Hà Chính Hạo dự kiến. Sau khi hắn tiết lộ tin tức rằng Lý Phàm sắp bắt đầu lại kế hoạch mộ tập, nhiều tu sĩ ở Tùng Vân Hải sợ bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền hiếm có này, sợ rớt lại phía sau, không chút do dự chuyển từng khoản từng khoản độ cống hiến qua cho Hà Chính Hạo . . Hà Chính Hạo bận đến mức sứt đầu mẻ trán, vừa đau vừa vui. Trong vòng chưa đầy bảy ngày, một nửa mục tiêu đã được hoàn thành, đã nhận được gần 53 triệu độ cống hiến. Quản lý số lượng độ cống hiến khổng lồ như vậy khiến tâm lý của Hà Chính Hạo bất tri bất giác phát sinh một số thay đổi nhỏ. "Aii, trước khi ta gặp được Bí sứ đại nhân, trải qua đều là ngày tháng gì cơ chứ." "Vì hai ba mươi vạn độ cống hiến nho nhỏ, bớt ăn bớt mặc, mỗi ngày đều sống trong lo lắng đề phòng." "Thật là nghẹn khuất!" Quay đầu nhớ lại chuyện cũ, Hà Chính Hạo không khỏi có chút lắc đầu, cảm thán không thôi. "May mắn thay, những ngày khó khăn đã một đi không trở lại!" Hà Chính Hạo nhìn những con số ngày càng tăng trong số liệu thống kê, trong lòng khó mà ức chế kích động. Nếu như không có gì ngoài ý muốn, sau khi mộ tập lần này hoàn thành, Bí sứ đại nhân hẳn cũng sẽ giống như mấy lần trước, phân một ít lợi nhuận cho ta...... Cho dù chỉ là 1%. Không, miễn là có một phần ba của một phần trăm, Hà Chính Hạo cũng cảm thấy vừa lòng thỏa ý. Xét cho cùng dựa theo bản sự của Bí sứ đại nhân, mỗi lần kiếm được lợi nhuận tương đương với tiền gốc cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Tính toán theo cách này, điều đó có nghĩa là hắn có thể nhận được ít nhất 30 vạn độ cống hiến. Nghĩ tới chỗ này, trong vô thức, một nụ cười ngớ ngẩn xuất hiện trên khuôn mặt của Hà Chính Hạo. Qua rất lâu, hắn mới tỉnh táo lại từ trong thời gian huyễn tưởng. Trước tiên, dự định chuyển độ cống hiến trong tay cho Bí sứ đại nhân bên đó. Nhưng ngay sau đó, một chuyện khiến hắn trở tay không kịp đã xảy ra. Thiên Huyền Kính nhắc nhở rằng không thể tìm thấy đối tượng giao dịch, chuyển khoản thất bại. Trong nháy mắt, những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu nhỏ xuống từ trán Hà Chính Hạo. Xuất hiện loại tình huống này, chỉ có hai khả năng. Một là lầm đối tượng chuyển khoản, nhân vật mục tiêu không tồn tại. Thứ hai là đối phương tạm thời đình chỉ tất cả chức năng và quyền hạn của mình trong Thiên Huyền Kính. Hà Chính Hạo nhanh chóng nhận ra vấn đề xảy ra ở chỗ nào. Trường hợp đầu tiên rõ ràng là không thể. Bí sứ đại nhân thế nhưng là do Tiên Minh khâm điểm, tồn tại chấp chính một phương. Cho nên...... Lại liên tưởng đến thâm ý như có như không trước đó của Lý Phàm, nói bản thân phải bế quan cấp độ sâu và không cho phép bất cứ ai quấy rầy. Sau đó, để lại một tôn ngọc giản phân thần cho mình, dùng trong trường hợp khẩn cấp. “Hỏng rồi!” Hà Chính Hạo đập mạnh vào đùi. "Xem ra, thật giống như tiểu tử Cao Viễn đó nói, là Bí sứ đại nhân đối với ta khảo nghiệm." Hà Chính Hạo nhìn con số thiên văn trong tài khoản, sắc mặt tái nhợt. Vốn dĩ độ cống hiến nhìn vô cùng thuận mắt, giờ khắc này lại giống như trở thành bùa đòi mạng. "Nguy rồi, nguy rồi. Mặc dù năng lực đầu tư của Hà Chính Hạo ta xác thực cũng là nhất tuyệt, nhưng đó cũng phải phân tình huống a." "Mấy vạn, mười mấy vạn ta còn có thể miễn cưỡng ứng phó." "Độ cống hiến trên trăm triệu, ta nào dám thao tác. Nếu như may mắn kiếm lời thì tốt, nếu như lỗ vốn, há không phải cần ta bồi thường sao? Hà Chính Hạo càng nghĩ, càng cảm thấy kinh hãi run rẩy. Hắn vô cùng rõ ràng, đừng nhìn những tu sĩ hôm nay từng người từng người một thân thiết gọi hắn "Hà đạo hữu", "hà đạo huynh". Đó là thành lập ở dưới tiền đề có thể giúp bọn họ kiếm tiền. Một khi độ cống hiến bọn họ tích góp từng li từng tí bị táng gia bại sản, có chỗ tổn thất trong lần mộ tập này. E rằng người đầu tiên bọn họ muốn nuốt sống chính là Hà Chính Hạo hắn. Hà Chính Hạo một trận đầu váng mắt hoa, hai chân mềm nhũn, suýt nữa xụi lơ trên mặt đất. Trong khoảnh khắc, trong đầu hắn chợt lóe lên ý nghĩ "cầm tiền bỏ trốn", may mà hắn vẫn miễn cưỡng có thể giữ được sự tỉnh táo. Lắc lắc đầu, đem ý nghĩ chẳng khác nào tự tìm đường chết này vứt ra sau đầu, Hà Chính Hạo vực dậy tinh thần, lo lắng không yên tìm đến Cao Viễn. Sau khi Cao Viễn nghe thấy chuyện này, cũng một mặt nghiêm nghị. Chẳng qua hắn không vội vàng đưa ra bất kỳ ý kiến nào mà cau mày gõ bàn theo thói quen, lâm vào trong suy nghĩ. Hà Chính Hạo không dám quấy rầy hắn, chỉ có thể đứng ngồi không yên, bồn chồn lo lắng chờ đợi ở một bên. Một lúc sau, lông mày của Cao Viễn giãn ra, lo lắng trên mặt diệt hết. Hắn an ủi: “Hạ đạo hữu yên tâm, không cần khinh cử vọng động, chỉ cần kiên nhẫn chờ mệnh lệnh của bí sứ đại nhân là được.” Hà Chính Hạo sửng sốt: “Cao huynh, đây là có ý gì? " Cao Viễn mỉm cười, tự tin nói: "Bí sứ đại nhân là người như thế nào?" "Mặc dù bản thân ngài ấy có thể không quan tâm lắm đến 100 triệu độ cống hiến, nhưng ngay cả ta cũng biết rằng số tiền khổng lồ như vậy, thường nhân căn bản không thể nắm giữ." "Hà đạo hữu mặc dù cũng có chút thanh danh, nhưng hiển nhiên cũng không có nắm chắc có thể đem số tiền đó sinh lời." Hà Chính Hạo nghe vậy, liên tục gật đầu thừa nhận. Cao Viễn tiếp tục nói: "Chính là như vậy. Nếu như chúng ta đều biết rõ, Bí sứ làm sao có thể không hiểu điểm này chứ?" "Còn nhớ rõ ngọc giản phân thần ngài ấy lưu lại cho chúng ta không. Lúc bí sứ đại nhân bàn giao, nói chúng ta có thể dùng nó liên lạc với đại nhân." "Nhưng nghĩ lại, trong ngọc giản phân thần này, bao hàm một sợi thần niệm của đại nhân, vậy thì đại nhân tự nhiên cũng có thể tùy thời thông qua nó liên hệ với chúng ta." Hà Chính Hạo nghe thấy điều này, bừng tỉnh đại ngộ. "100 triệu độ cống hiến này rốt cuộc nên xử lý thế nào. Đại nhân tất nhiên sớm đã có an bài. Hà đạo hữu chỉ cần làm tốt chuyện đại nhân phân phó, hoàn thành thu thập độ cống hiến." "Sau đó đợi chỉ thị của đại nhân là được rồi." "Nhớ kỹ, chúng ta những người làm thuộc hạ này, tối kỵ nhất chính là tự mình chủ trương, tự cho là thông minh." Cao Viễn khuyên răn nói. "Lần này may là đạo hữu lựa chọn tiến đến hỏi ta, mà không phải hoảng hốt lo sợ trực tiếp dùng ngọc giản phân thần, bẩm báo đại nhân." "Nếu không, e rằng khảo nghiệm lần này, đạo hữu xem như thất bại rồi." Cao Viễn ngữ trọng tâm trường nói. Hà Chính Hạo nhíu mày suy nghĩ một phen, sau đó hít một ngụm khí lạnh, nhanh chóng đứng dậy hành một lễ với Cao Viễn. "Đa tạ Cao huynh ra tay tương trợ, về sau nếu như Hà mỗ có chỗ hữu dụng, cứ việc mở miệng!" "Ha hả, Hà huynh nghiêm trọng. Sau này làm việc ở dưới trướng đại nhân, ngươi ta hai người, còn cần hỗ trợ nâng đỡ nhau mới phải." Cao Viễn cực kỳ khách khí trả lời. Hà Chính Hạo cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm sau khi nhận được sự chỉ điểm của Cao Viễn. Vội vàng quay lại và tiếp tục với kế hoạch mộ tập của mình. Mà Cao Viễn nhìn bóng lưng đi xa của Hà Chính Hạo với ánh mắt khó hiểu. Hết lần này tới lần khác hắn lôi kéo Hà Chính Hạo chính là bởi vì hắn nhìn thấy người này có chút địa vị đặc thù trong mắt Bí sứ đại nhân. Mặc dù đều là "công cụ", nhưng không hề nghi ngờ, công cụ cũng có thân sơ. Dùng thuận tay thì lần sau sẽ còn dùng. Mà Hà Chính Hạo dường như là một loại tồn tại như vậy.