Long Cửu Uyên tự nhiên chính là huỳnh trưởng của Long Dược Du. Thiên phú dị bẩm, là tồn tại xuất chúng nhất trong thế hệ trẻ của Long gia. Từ luyện khí đến Hóa Thần đỉnh phong, hắn chỉ dùng không đến 100 năm. Đáng tiếc chính là, bởi vì Thiên địa chi phách hiếm có, thiên tài như vậy, chỉ có thể bị vây khốn ở cảnh giới Hóa Thần. Ước chừng trải qua hơn trăm năm, cho đến hôm nay, lúc này mới rốt cuộc nghênh đón ánh rạng đông. “Long đạo hữu, không biết Cửu Uyên huynh Hợp đạo, Thiên địa chi phách đền từ đâu?" Sau một phen chúc mừng nhiệt liệt, có mặt tu sĩ không khỏi tò mò hỏi. Long Dược Du do dự một chút, nhưng nghĩ đến, bọn họ ở đây đều là người mình. Mà huynh trưởng cũng đã thành công Hợp Đạo, Thiên Địa Chi phách tồn tại cũng không còn là bí mật. Nhìn ánh mắt tò mò và mong đợi của mọi người, Long Dược Du rốt cuộc cũng không kìm được đắc ý trong lòng, chậm rãi nói: “Huynh ta cũng nên là thiên mệnh sở quy!” "Huynh ấy trấn thủ Thiên Linh Châu hơn ba mươi năm, trong một lần ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, ở trong một tòa thâm sơn nào đó, đã phát hiện một chỗ kỳ cảnh." "Dáng núi nhìn qua không có gì khác biệt với ngọn núi bình thường, nhưng nham thạch vốn dĩ cứng rắng bên trong, vậy mà tất cả đều biến thành đen kịt, dính sền sệt như bùn." "Vũng bùn tản ra khí tức bất tường, bất kỳ sinh vật nào đi lạc vào trong đó, cho dù là pháp khí hay là đạo pháp công kích, đều sẽ bị nó nuốt chửng đồng hóa, biến mất không còn tăm tích." "Theo lý mà nói khu vực nguy hiểm như vậy, phàm là sinh vật có linh giác trong lòng đều sẽ mơ hồ cảm thấy bất an, theo bản năng né tránh." "Nhưng huynh trưởng ta lại phát hiện một chuyện kì lạ." Long Dược Du nói đền chỗ này, hơi ngừng lại. Dường như đang treo khẩu vị của đám người, nhìn xem dáng vẻ ngứa ngáy khó nhịn của chúng tu sĩ có mặt, lúc này hắn mới có chút thỏa mãn tiếp tục nói: "Xung quanh hắc chiểu (đầm lầy đen), tất cả sinh vật giống như thiêu thân lao vào lửa, không sợ chết tranh nhau xông vào hắc trì." "Ngay cả tu sĩ cũng không ngoại lệ." Đạo tâm của huynh trưởng ta sao mà cứng cỏi, nhưng nán lại lâu xung quanh hắc chiểu đó, gần như cũng nhịn không nổi mà bước vào trong đó. Tu sĩ có mặt lập tức phản ứng lại, phát ra tiếng kinh hô: "Dụ hoặc trí mạng......" "Chẳng lẽ, hắc chiểu này, chính là Thiên địa chi phách đó?" Long Dược Du khẽ gật đầu: "Không sai! Huynh trưởng ta lúc đó cũng nghĩ tới điểm này, huynh ấy bị vây khốn ở cảnh giới Hóa Thần bao nhiêu năm, tự nhiên là mừng rỡ như điên." "Nhưng huynh ấy cũng biết, Thiên địa chi phách, chính là pháp tắc cụ hiện, quả thực không dễ đối phó. Vì vậy huynh ấy nhẫn nại xao động trong lòng, lui ra ngoài." "Sau khi dùng bí pháp đem lối vào phong bế, lặng lẽ trở về Thiên Linh Thành." "Từ đó về sau, không kinh động bất kì ai, chỉ một mình yên lặng chuẩn bị." "Mãi cho đến nửa tháng sau, sau khi huynh trưởng chuẩn bị thỏa đáng, lúc này mới tìm một lý do, trở lại thâm sơn." "Sau khi dùng trận pháp phong bế xung quanh núi, phòng ngừa ngoại nhân phát giác. Huynh trưởng lúc này mới phát động công kích với Hắc chiểu." "Nhưng cũng giống như trước, tất cả công kích đều như trâu đất xuống biển, không có một chút phản ứng." Long Dược Du nheo mắt lại, tựa hồ đang nhớ lại lời Long Cửu Uyên nói với hắn: "Trọn vẹn ba ngày, huynh trưởng thử qua các loại phương pháp, nhưng cũng không thể làm đến bầt kỳ tổn thương nào với Hắc Chiểu." "Giờ phút này, huynh trưởng hắn nhớ lại từng cảnh tượng một những năm này bị vây khốn ở cảnh giới Hóa Thần, cuối cùng hạ quyết tâm. " "Ôm lấy quyết tâm chuyện không thành thì thân tử đạo tiêu, huynh ấy thả người nhảy vào trong Hắc chiểu!" Tu sĩ tại trường nghe vậy, dồn dập hít một ngụm khí lạnh. Tự hỏi, nếu đổi lại là bọn họ, e rằng không có dũng khí làm như vậy. Ai biết trong hắc chiểu có cái gì, cứ như vậy nhảy xuống, chẳng phải tự tìm cái chết vô ích sao? Ngay cả khi Hợp đạo không thành, nhưng Hóa Thần cũng có thể trấn áp một phương, làm mưa làm gió. Mà một khi sinh tử, cũng không có gì để nói. Nhưng Long Cửu Uyên hết lần này tới lần làm như vậy! Trong khi mọi người kinh ngạc, bọn họ cũng kính phục hắn từ tận đáy lòng. "Ta đã sớm nghe nói Long Cửu Uyên dũng khí vượt xa người khác, hiện tại xem ra, lời đồn đãi chẳng những không có phóng đại, ngược lại còn đánh giá thấp Cửu Uynh huynh!" "Chẳng trách Cửu Uyên hunh có thể lấy tu vi Hóa Thần, xưng huynh gọi đệ với rất nhiều Hợp đạo tiên tôn" "Ha ha, chúng ta có thể hô một câu Cửu Uyên huynh, cũng là vinh hạnh của chúng ta!" Nghe mọi người có mặt tán dương Long Cửu Nguyên, Long Dược Du cũng là sắc mặt rạng rỡ, trong lòng lâng lâng. Dù sao hắn và Long Cửu Uyên là huynh đệ ruột thịt, tình cảm thâm hậu, dường như không phân lẫn nhau. Khen ngợi Long Cửu Uyên chính là khen ngợi Long Dược Du hắn!" Sau một lúc lâu, Long Dược Du mới ho nhẹ một tiếng, tiếp tục kể lại: "Sau khi tiến vào Hắc chiểu, pháp khí phòng hộ trên người huynh trưởng đang bị tiêu hao với tốc độ đáng sợ." "Phải biết pháp khí này vẫn là huynh ấy đặc biệt mời một hảo hữu Hợp Đạo giỏi về luyện khí, chuyên môn luyện chế." "Nếu như là pháp khí tầm thường mua được trong Thiên Huyền Kính, e rằng sớm đã bị ăn mòn hầu như không còn." "Thời gian an toàn lưu lại không nhiều, huynh trưởng ta mặc dù kinh nhưng không loạn, không có bay loạn như con ruồi không đầu. Thay vào đó, huynh ấy nhắm mắt lại, bình tĩnh và cảm nhận những thay đổi trong hắc chiểu" "Hắc chiểu này sâu thẳm như thâm uyên, tối đen như hải vực, ngoại trừ chỗ huynh trưởng ta, không có dấu hiệu của sự sống." "Nhưng huynh trưởng của ta có thể mơ hồ cảm giác được, trong hắc chiểu tĩnh lặng này thỉnh thoảng truyền đến từng đợt giống như rung động." "Dương như ở chỗ sâu trong Hắc chiểu có thứ gì đó cuộn trào." "Vì thế huynh trưởng liền thuận theo sự dao động này, một đường hướng về chỗ sâu Hắc chiểu thăm dò!" "Trời không tuyệt đường người, khi pháp khi phòng hộ trên người huynh ấy chuẩn bị tiêu hao hầu như không còn." "Huynh ấy rốt cuộc tìm đến nơi phát ra cỗ dị động kia!" Nói đến thời khắc mấu chốt, Long Dược Du đột nhiên dừng lại. Trong mắt hắn hiện lên một tia dị sắc, sau đó hắn thấp giọng nói với mọi người: "Ở trong hắc chiểu này, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người màu đen." "Không phải là tu sĩ, là là từ vũng bùn đen vặn vẹo, vẩn đục tạo thành hình dáng nhân loại." "Thiên địa chi phách!" "Nhưng đây không phải là điều khiến huynh trưởng khiếp sợ nhất. Bởi vì ngoại trừ Hắc chiểu, trước mặt huynh ấy, còn tồn tại một vật khác." Long Dược Du hít một hơi, nói ra đáp án. "Đó dường như là một cây tàn kiếm. Trên đó ẩn chứa sát khí ngập trời, khiến huynh trưởng dù chính tay đâm vô số tu sĩ của Ngũ lão hội cũng cảm thấy kinh hãi không thôi." "Tàn kiếm cuồng bạo, giãy giụa, chạy tán loạn khắp nơi, mà Hắc chiểu, lấy thân làm lồng, đem nó vây khốn!" Hắc chiểu hóa thành biển, lấy thân vây kiếm! Cảnh tượng kỳ lạ và nguy hiểm được Long Dược Du mô tả khiến mọi người kinh thán không thôi. Nhao nhao suy đoán về lai lịch của thanh kiếm gãy này. Nhưng cách đó vạn dặm, Lý Phàm đang bay đến một nơi nào đó đột nhiên dừng lại. "Thiên Sát Kiếm? !"