"Lư Minh Ngọc ta vậy mà có thể trở thành sư đệ của bọn họ, đây quả thực là thiên phương dạ đàm!"
(*) Thiên phương dạ đàm: theo nghĩa đen, "thiên phương" chỉ phương trời xa xôi, còn "dạ đàm" là những câu chuyện được kể vào ban đêm. Cụm từ này thường được dùng để chỉ những câu chuyện hoang đường, khó tin, giống như những câu chuyện trong "Nghìn lẻ một đêm" của Ba Tư.
Đang nói, Lư Minh Ngọc đang hưng phấn đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Hắn cứng đờ quay đầu, sau đó nhìn về phía Trần Trường Sinh.
"Nếu Hoang Thiên Đế là đệ tử của ngài, vậy ngài chẳng phải là Kỷ Nguyên Đồ Phu, Người Đưa Tang?"