"Nói không chừng là viên duy nhất còn sót lại trên đời, con lươn chín đầu kia có tư cách gì mà ăn chứ?"
Thấy Bạch Trạch kích động bất thường, Trần Trường Sinh bất đắc dĩ nói: "Đừng có keo kiệt như vậy chứ. Ngươi đừng quên, Long Châu chỉ là tạm thời giao cho ngươi bảo quản thôi."
"Ta mặc kệ! Ngươi đưa cho ta rồi chính là của ta, lớn tướng rồi, đồ đã cho đi còn mặt mũi nào mà đòi lại?"
"Đừng kích động vậy, ngươi bình tĩnh nghe ta nói được không?"
Trước lời khuyên nhủ khẩn thiết của Trần Trường Sinh, Bạch Trạch do dự một chút rồi ngừng giãy giụa.