Một câu nói vừa dứt, Lư Minh Ngọc ngây người.
Bởi vì hắn chưa từng nghĩ tới, Tiền Nhã luôn ôn hoà lại làm chuyện như vậy.
Không để ý đến ánh mắt của Lư Minh Ngọc, Tiền Nhã tự mình nói:
“Có một lần ta vận chuyển vật tư bị tập kích.”
“Lần đó vận chuyển đồ vật rất trân quý, thậm chí có thể xoay chuyển cục diện chiến trường.”