Lư Minh Ngọc đột nhiên hỏi, giọng nói quen thuộc ấy cũng truyền vào tai mọi người.
“Nói đúng lắm, quả nhiên không hổ danh là đồ đệ ngoan của ta.”
Quay đầu nhìn lại, chẳng biết từ lúc nào, trong lòng Lư Minh Ngọc đã chui ra một người giấy màu tím.
Chỉ thấy người giấy này lớn dần lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cuối cùng biến thành một người sống sờ sờ.
“Minh Ngọc, lâu rồi không gặp!”