Lục Trường An nhìn thấy Cảnh Vô Phong một lần nữa rơi vào thế bị động phòng thủ, không khỏi tán thưởng thực lực của Nam Cung Hưu, khó trách có thể vượt cấp chiến một trận với cự đầu Nguyên Anh trung kỳ.
“Cảnh Vô Phong!”
Ánh mắt Lăng Tuyết Chân Quân lạnh lẽo, ngón tay thon dài nhanh chóng bấm quyết, váy trắng tuyết bồng bềnh, băng tuyết đầy trời lấy nàng làm trung tâm xoay tròn, nổi lên pháp lực dao động khủng bố.
Băng Phách Chân Quang!
Một đạo băng tinh hàn quang hình trụ, giống như Bắc Cực quang xẹt qua, những nơi đi qua núi rừng kết băng, vạn vật yên tĩnh, phong tỏa đường lui của Cảnh Vô Phong.