Nguồn: Truyện Y Y
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
Trương Minh Hiên tiếp tục kể: “Thanh niên hỏi thiền sư: ‘Tất cả mọi người đều nói ta xấu, ta thật sự rất xấu sao?’. Thiền sư cầm một chén nước, tưới lên trên đầu thanh niên. Thanh niên khó hiểu: ‘Ý của ngài là chỉ cần gội đầu mỗi ngày thì ta sẽ không xấu như trước nữa?’. Thiền sư trả lời: ‘Xấu đến đoan thủy, thủy càng lưu. Nâng chén tưới xấu, xấu càng xấu (1).’”
Người bên dưới sửng sốt, một lát sau mới chợt hiểu ra, mọi người lại được một trận cười to.
Hán tử da đen bên cạnh Thái Bạch kinh ngạc hỏiThái Bạch: “Thái Bạch huynh, đây là thơ từ của huynh?”
Thái Bạch cười đến không thể đứng vững, nói: “Ta cũng không ngờ thơ từ của ta lại còn có ý tứ này, ‘Xấu đến đoan thủy, thủy càng lưu.Nâng chén tưới xấu, xấu càng xấu.’, thú vị! Thực sự rất là thú vị!”
Huyền Trang khẽ thở dài, đứng dậy nói: “Hay là ta cũng kể cho mọi người nghe một câu chuyện thiền học đi!”
Tất cả mọi người tò mò nhìn Huyền Trang, Trương Minh Hiên cũng mỉm cười nhìn qua, không hề nhiều lời.
Huyền Trang lần tràng hạt, mỉm cười nói: “Trên con đường chuyển thế, Phật Thích Ca Mâu Ni có kể rằng, ngài gặp được một con chim ưng gầy yếu đang đói lả, nó gấp gáp đuổi bắt một con bồ câu hiền lành, bồ câu rất là sợ hãi, lúcnhìn thấy Bồ Tátnó liền chui vào trong lòng của ngài để lánh nạn…Hắn vừa cát tiếng thề xong, quả nhiên cơ bắp trên người lập tức khôi phục như cũ.”
Chúng tín đồ phía dưới đều vô cùng cảm động, tán dương hết lời.
Trương Minh Hiên nhướng mày nói: “Ta tiếp tục kể…Thanh niên nửa đêm ngủ không được, vì thế hắn hỏi thiền sư: ‘Đại sư, ta thường xuyên mất ngủ, phải làm sao bây giờ?’.Thiền sư nhắm mắt không nói, ngón tay chỉ vào vách tường ở thiện phòng (2). Thanh niên lập tức nhìn qua, một bức tường màu trắng đập vào mắt, cả bức tường trống trơn không có bất kỳ vật gì. Thanh niên trầm tư hồi lâu, sau đómới bừng tỉnh ngộ: Ý đại sư là ta phải vứt bỏ tạp niệm trong lòng, không nghĩ ngợi gìthì mới có thể đi vào giấc ngủ ư?’.Thiền sư lắc đầu, giận dữ nói: ‘Ý của ta là ngươi cút con mẹ nó đi cho ta! Đã đến giờ Tý rồi, có chịu để cho người khác ngủ không hả?’”
“Ha ha ha…”
Mọi người cười ngảcười nghiêng, sau đó bọn họ đột nhiên nghĩ tớikhông biết vị đại sư kể những chuyện giúp người khác ngộ đạo này có phải đang cố làm ra vẻ cao siêu, hiểu biếthay không?
Huyền Trang nhướng mày nói: “Ta lại kể cho mọi người nghechuyện Cửu Sắc Lộc (3) xả thân cứu người sống lại!”
Hai người thay nhau kể một đống chuyện xưa, một bên là truyền thuyết Phật giáo dạy người hướng thiện chứa đầy thiền ý, một bên là “canh gà độc(4)” khiến cho mọi người cười không ngừng được, hai bên tranh luận sôi nổi trên con đường cái.
Toàn bộ con đường bị người tới xem náo nhiệt vây chật như nêm cối, tiếng cười ha ha truyền đi rất xa.
Sau một hồi tranh nhau kể chuyện, Huyền Trang bắt đầu đổ mồ hôi, truyền thuyếtPhật giáo trứ danh cũng không có nhiều.
Vẻ mặt Trương Minh Hiên vẫn vô cùng đắc chí, cũng may là trước kia hắn đã đọc không ít chuyện xưa thế này!
“Bán áo cà sa đây! Bán áo cà sa đây!” Một tiếng rao bất ngờ vang lên áp xuống toàn bộ âm thanh ầm ĩ trên đường.
Một lão hòa thượng và một tiểu hòa thượng cầm quyền trượng, nâng áo cà sa đi đến.
Trương Minh Hiên nhìn hai người, trong lòng nhảy dựng, Quan Âm!
Huyền Trang thở ra một hơi, nhìn về phía lão hòa thượng, hỏi: “Áo cà sa của ngươi giá bao nhiêu?”
Bồ Tát cười nói: “Áo cà sa giá năm ngàn lượng, tích trượng (4) giá hai ngàn lượng.”
Huyền Trang ngạc nhiên hỏi: “Giá cao thế sao?”
Bồ Tát nói: “Áo cà sa có chỗ tốt, có chỗ không tốt, có chỗ đáng tiền, có chỗ không đáng tiền.”
Lúc này, một đội cấm vệ tách đám người ra rồichạy vào, cao giọng nói: “Bệ hạ có chỉ, truyền Huyền Trang pháp sư, lão tăng bán áo cà sa đến gặp!”
Huyền Trang cúi đầu nói: “Tiểu tăng tuân chỉ!”
Trương Minh Hiên thấy Huyền Trang và lão tăng đi theo đội cấm vệ thì trực tiếp nhảy xuống khỏichiếc bàn, nói với Lý Thanh Tuyền: “Chúng ta đi!” Sau đó hắn nhanh chóng chạy về nhà.
Lý Thanh Tuyền đuổi theotò mò hỏi: “Sao ngươi lại chạy?”