TRUYỆN FULL

[Dịch] Tên Minh Tinh Này Hợp Pháp Nhưng Có Bệnh

Chương 133: Nhớ kĩ lời của tôi (1)

“Viện trưởng hết cứu rồi, có thể từ bỏ trị liệu rồi.”

Suy nghĩ của khán giả ở hiện trường và khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp hoàn toàn giống hệt nhau.

Trong đầu khán giả đầy dấu chấm hỏi.

Ai thấy người hát như vậy bao giờ chưa.

Trong hậu trường, Trương Quang Vinh nghe được câu trả lời của Hứa Diệp, lập tức chửi ầm lên.

“Hứa Diệp không phải là con người mà! Ai dạy cậu ấy hát như vậy hả!”

Tính cách của Trương Quang Vinh trước giờ vẫn rất tốt nhưng giờ đây cũng không nhịn được.

Trong lòng ông ta đã lên sẵn kế hoạch cho cách lợi dụng bài hát này để tuyên truyền rồi, kết quả lại như vậy.

“Hứa Diệp đây là cậu ép tôi, cậu dám hát, thì tôi dám tuyên truyền.”

Trương Quang Vinh bèn thay đổi chủ ý, đổi phương thức tuyên truyền khác.

Còn sợ cậu chắc?

Ngay lúc này, Lâm Ca hỏi: “Hứa Diệp, cậu nói cho tôi biết, hai bài hát này, cậu viết xong chưa?”

Hứa Diệp lắc đầu: “Chiến Binh Cô Độc viết xong rồi, Tự Do Bay Lượn thì chưa viết xong.”

Vốn dĩ Hứa Diệp định dựa vào trí nhớ để phổ nhạc cho Chiến Binh Cô Độc, nhưng vừa nãy hắn hát xong Chiến Binh Cô Độc Đang Tự Do Bay Lượn, hệ thống đột nhiên lại có phần thưởng ẩn.”

Lý do đương nhiên là vì Hứa Diệp học một biết mười, làm ra hành động ngoài ý muốn.

Cho nên bây giờ, hắn cũng gọi là có phiên bản hoàn chỉnh của bài hát Chiến Binh Cô Độc.

Bài khiến Lâm Ca thấy có hứng thú nhất là bài Chiến Binh Cô Độc, anh ta gặng hỏi: “Hứa Diệp, vậy cậu nói thể hát bản gốc của bài hát này một lần được không?”

Hứa Diệp cầm lấy micro, chuẩn bị mở miệng.

Một số bệnh nhân ở phía dưới sân khấu cũng nói theo hắn.

Tất cả mọi người đồng thanh.

“Lần sau nhất định.”

“Tôi biết ngay mà.” Nghiêm Mật đối với chuyện này đã tập mãi thành thói quen.

Lâm Ca khóc không ra nước mắt.

Anh ta rất muốn nghe bản gốc của hai bài hát này, nhất là bài hát gốc của bài Chiến Binh Cô Độc.

Nhưng Hứa Diệp lại không hát.

“Cậu cứ chờ đấy cho tôi!” Lâm Ca cười mắng một câu, ngồi lại vào chỗ.

Mùa đầu tiên của Những Ngôi Sao Ngày Mai, đi được đến đây là cũng khá ổn rồi.

Bởi vì chương trình giải trí này không phải là chương trình chiếu mạng, bị giới hạn thời lượng, nên cũng không thể cho Hứa Diệp hát thêm một bài hát nữa.

Trương Quang Vinh ở sau hậu trường lộ ra vẻ mặt buồn bực.

Cuối cùng vẫn không được nghe.

Ông ấy dặn dò nói: “Tiếp tục tiến hành đi.”

Nữ MC trên sân khấu nhận được lệnh, cô ấy nâng giọng nói: “Bây giờ xin mời top 16 toàn quốc Những Ngôi Sao Ngày Mai lên sân khấu.”

Cửa vào sân khấu, đám người Lý Tinh Thần đã đứng ở đây đợi từ trước.

Sau khi nhận được thông báo, mọi người lần lượt đi lên sân khấu.

Hứa Diệp thì đứng im tại chỗ không cần đi đâu cả.

Sau khi những thí sinh này lên sân khấu, họ đều lấy Hứa Diệp làm trung tâm, đứng dàn sang hai bên.

Mặc dù trong lòng Lý Tinh Thần khó chịu, nhưng anh ta cũng chỉ có thể đứng ở bên cạnh Hứa Diệp.

Dù sao thì anh ta cũng đứng thứ hai.

Trong phòng phát sóng trực tiếp, khán giả nhìn thấy một màn này thì đều vui vẻ.

“Cách ăn mặc của Hứa Diệp, không ăn nhập với mấy người xung quanh lắm nhỉ!”

“Người ta đều mặc trang phục biểu diễn, Hứa Diệp thì mặc áo ngắn tay với quần đùi, đúng là rất nổi bật!”

“Ai nói áo ngắn tay với quần đùi không phải là trang phục biểu diễn? Tôi đề nghị Hứa Diệp mặc tiếp cái áo choàng trắng vừa nãy!”

“Nói thật, quần áo tôi có thể nhịn, nhưng nhìn đôi dép lê trên chân anh ấy thì không không chịu nổi nữa rồi!”

Đứng ở giữa sân khấu, trên mặt Hứa Diệp mang theo nụ cười nhạt.

Sau khi mọi người đã đứng ngay ngắn, ba vị giáo viên hướng dẫn dựa theo sắp xếp đi lên sân khấu.

Lâm Ca đấm Hứa Diệp một cái, tức giận nói: “Sớm muộn gì cậu cũng phải hát bài hát này ra cho tôi!”

“Không sớm thì muộn, không sớm thì muộn.” Hứa Diệp cười nói.

Nghiêm Mật đi đến trước mặt Hứa Diệp, cô ấy nhìn Hứa Diệp bằng ánh mắt quyến rũ, cười nói: “Chúc mừng.”

“Cảm ơn chị Mật, sau này còn cần chị chăm sóc nhiều hơn.” Hứa Diệp không khiêm tốn, cũng không kiêu ngạo nói.

Nghiêm Mật khẽ gật đầu, cô ấy trực tiếp đứng ở bên cạnh Hứa Diệp.

Thấy vậy, vẻ mặt Lý Tinh Thần mơ hồ, nhưng vẫn nhường chỗ cho Hứa Diệp.

Chị Mật muốn đứng đâu thì đứng ở đó, nên nhường thì phải nhường.

Anh ta không dám đắc tội.

Từ Nam Gia vui vẻ bước đến trước mặt Hứa Diệp, cười hì hì nói: “Hứa Diệp, chúc mừng nha!”

“Cảm ơn sự chăm sóc của cô Tiểu Từ trong khoảng thời gian này.” Vẻ mặt Hứa Diệp chân thành.

Những lời này của hắn là xuất phát từ tận đáy lòng.

Từ Nam Gia chính là ngôi sao may mắn của hắn.

Mặt Từ Gia Nam lập tức cúi gằm xuống.

“Trước đây cậu gọi tôi là cô Từ, giờ cậu lại gọi tôi là cô Tiểu Từ.” Từ Nam Gia tức tối nói.

“Không phải là vì cô còn trẻ sao, cô cũng không lớn mà.”

Từ Nam Gia hừ một tiếng, không nói gì nữa, đứng sang bên còn lại của Hứa Diệp.

Giang Thịnh ở bên cạnh cũng ngơ ngác.