TRUYỆN FULL

[Dịch] Tên Minh Tinh Này Hợp Pháp Nhưng Có Bệnh

Chương 138: Cậu gọi cái này là trà sữa? (1)

Hiệu suất làm việc của chị Mật luôn rất cao, nói tối nay gửi là tối nay gửi.

Bộ phim này tên là Độc Tí Đao.

Câu chuyện kể về một kiếm khách tên Thẩm Đạo Quang, báo thù cho cha.

Nam chính, Thẩm Đạo Quang.

Nam hai không có tên, chỉ có biệt danh là Thiên Bá.

Còn có nam ba, tên Trần Thiết.

Và nữ chính, Chu Đồng.

Hứa Diệp đọc xong tóm tắt cốt chuyện, rồi chuyển sang đọc phần giới thiệu nhân vật.

“Thẩm Đạo Quang, đại đệ tử của sơn trang Chú Đao, con trai của chưởng môn Thẩm Giang Lưu sơn trang Chú Đao, sau khi biết cha mình chết thảm dưới kiếm của mã tặc Thiên Bá, thế là hắn ta mang theo thanh kiếm gãy mà cha để lại để đi báo thù, Chu Đồng đuổi theo tình yêu nhưng lại bị mã tặc bắt được, khi Thẩm Đạo Quang đến cứu Chu Đồng thì chặt đứt tay phải, sau đó lấy được nửa quyển Tuyệt Thế Đao Phổ, tự sáng tạo ra Đoạn Đao Pháp sử dụng bằng một tay, cuối cùng tự tay giết chết Thiên Bá báo thù cho cha mình.”

Đọc xong đoạn này, Hứa Diệp trực tiếp gửi tin nhắn cho Nghiêm Mật.

“Chị Mật, nhân vật này bị chặt đứt một cánh tay ạ?”

Không lâu sau, Nghiêm Mật đã trả lời lại.

“Đúng vậy, cho nên nhân vật chính sử dụng kiếm bằng tay trái, chắc là cậu làm được mà nhỉ?”

“Không đổi sang chặt đứt tay trái được ạ? Lúc dùng tay phải cầm kiếm đánh nhau cũng thuận tay hơn nhiều.”

Nghiêm Mật gửi voice chat đến.

Hứa Diệp ấn vào nghe.

Giọng nói ngự tỷ giống như diễn viên lồng tiếng của Nghiên Mật lập tức truyền đến.

“Tên mã tặc đó muốn biến cậu thành đồ vô dụng, thì đương nhiên phải chặt đứt cánh tay trái rồi, nếu chặt tay phải, thì không hợp lý.”

“Cũng đúng.”

Hứa Diệp đọc tiếp.

Toàn bộ câu chuyện thật ra rất đơn giản, đây chính là một câu chuyện giang hồ điển hình.

Chẳng qua, bối cảnh của bộ phim này không giống với mấy phim võ hiệp bình thường, mà có cảm giác thê lương.

Giang hồ mưa máu gió tanh, trong đó đầy rẫy những cuộc giết chóc tàn khốc.

Mở đầu phim có một tình tiết, là cảnh Thẩm Đạo Quang và Trần Thiết đang ở trên đường thì nhìn thấy tên mã tặc đang cường đoạt dân nữ, có một hiệp khách giang hồ đã ra tay cứu giúp cô gái đó.

Nhưng đoạn tiếp theo, vị hiệp khách giang hồ này đã bị tên mã tặc sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu trực tiếp giết chết.

Mấy chuyện như là hành hiệp trượng nghĩa tung hoành thiên hạ, hoàn toàn không có.

Có thì cũng chỉ có tàn khốc.

“Bộ phim này khá thú vị.”

Đây cũng là lần đầu tiên Hứa Diệp xem kịch bản, vừa đọc một chút đã mê mẩn.

Nửa tiếng sau.

Hứa Diệp bỏ cuộc.

“Không thay được sao.”

Mong muốn báo thù của Thẩm Đại Quang, Hứa Diệp hoàn toàn không cảm nhận được.

Suy cho cùng thì hắn cũng chỉ là một diễn viên chưa trải qua đào tạo chuyên nghiệp.

Độ khó của bộ phim này, không biết cao hơn lớp diễn xuất trong Ngôi Sao bao nhiêu phần.

Hứa Diệp không có ý định từ bỏ, nếu Nghiêm Mật đã cho hắn cơ hội, vậy thì phải nắm chắc nó.

Hiện tại trong tay hắn cũng không có kịch bản trên trái đất, cho dù có, với vốn liếng hiện tại của hắn, tiến vào thị trường điện ảnh, cũng sẽ bị mấy vị lãnh đạo lớn hành hạ.

Thị trường điện ảnh, không hề đơn giản.

Trong mắt Hứa Diệp, không bằng cố gắng mài giũa diễn xuất, tích lũy thực lực.

“Nếu đã như vậy, thì mình bật hack thôi!”

Hứa Diệp không sốt ruột, trạng thái tinh thần của hắn không tốt lắm, bận rộn cả ngày hôm nay nên vô cùng mệt mỏi.

Hơn nữa ngày mai hắn còn có hẹn với Vitality Girls, đưa cô gái đáng yêu này đến sân bay.

Vị này là ngôi sao may mắn của Hứa Diệp nên mức đãi ngộ sẽ ở cấp cao nhất.

Đừng nói là đưa đến sân bay, cho dù Vitality Girls muốn coi hắn làm máy bay để ngồi thì cũng không sao cả.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Hứa Diệp đi ngủ.

Mặc dù hắn ngủ rồi, nhưng trong giới giải trí còn có rất nhiều người chưa ngủ.

Nhà phê bình âm nhạc nổi tiếng Vu Minh, anh ta quay lại rồi.

Từ sau khi Ánh Trăng Bên Hồ Sen của Hứa Diệp được phát hành, Vu Minh vẫn vẫn luôn giả chết, cũng không nhận xét bài hát của Hứa Diệp.

Cho đến bây giờ, chuyện này coi như cũng đã trôi qua.

Vu Minh cũng lặng lẽ xóa những bài viết chỉ trích Hứa Diệp trên Weibo trước kia.

Nói thật, việc chỉ trích Hứa Diệp, anh ta thấy thấy vẫn nên bỏ đi thì hơn.

Trước tiên không nói đến những bài hát khác, chỉ riêng bài Quả Táo Nhỏ do Hứa Diệp sáng tác kia, hiện giờ đã nổi tiếng sang tận nước ngoài.

Giải trí Thanh Quang tiến hành quảng bá bài hát này trên nền tảng âm nhạc nước ngoài, vốn dĩ chỉ định để cho những người Trung Quốc sống ở nước ngoài nghe, kết quả không ngờ rằng đám người nước ngoài kia lại rất thích bài hát này.

Bọn họ thậm chí còn không hiểu lời hát hát là gì, mà chỉ mua nó để nghe đi nghe lại.

Bật nhạc lên, sau đó nhảy múa, cảnh tượng rất náo nhiệt.

Trong thời đại này, giải trí đang dần đi lên, tất cả mọi người đều thích những thứ thú vị.