Lúc này, xe đã đi đến sân bay.
“Hứa Diệp, vừa nãy cậu nói muốn mời tôi uống trà sữa!” Từ Nam Gia lập tức nói.
“Đúng đúng đúng, bây giờ tôi đi mua cho cô.”
Nữ trợ lý ở phía sau vội vàng nói: “Hứa Diệp, nhớ là phải dùng đường hóa học, nếu không có thì chỉ cho 50% đường thôi.”
“Được.”
Hứa Diệp nói xong vội vàng xuống xe.
Nữ trợ lý bất đắc dĩ nói: “Có Hứa Diệp ở đây, em không tiện nói với chị, đây là lần cuối cùng, uống xong cốc trà sữa này, một tháng sau không được uống nữa.”
Từ Nam Gia cười hì hì nói: “Chị biết rồi mà, uống xong cốc này thì chị sẽ không uống nữa.”
Hai người vừa nói chuyện vừa bước xuống xe.
Từ Nam Gia đang tưởng tượng đến cảm giác sau khi được uống trà sữa.
Lần cuối cùng được uống trà sữa đã là từ tít lần trước, cô ấy hoàn toàn quên mất nó có mùi vị như thế nào rồi.
“Cốc trà sữa cuối cùng của tháng này, nhất định rất ngon!”
Từ Nam Gia vui vẻ nghĩ.
Không lâu sau, cô ấy đã nhìn thấy bóng dáng của Hứa Diệp.
Trong tay Hứa Diệp cầm theo túi nilong màu trắng, bình thường khi mà đến cửa hàng mua rất nhiều thứ, thì ông chủ sẽ cho bạn một cái túi nilong trắng miễn phí.
Nhìn hình dạng túi, hình như đồ bên trong túi rất nặng.
Trong lòng Từ Nam Gia lập tức sinh ra một loại dự cảm không tốt.
Không lâu sau, Hứa Diệp đi đến trước mặt Từ Nam Gia.
Nữ trợ lý cũng thấy hơi nghi hoặc.
Trong tay Hứa Diệp ngoại trừ cái túi nilong trắng này ra thì không còn một thứ gì khác.
Còn trà sữa của cô ấy thì sao?
Cô ấy đang nghĩ, thì Hứa Diệp lấy ra một chai nước từ trong túi.
“Trà sữa của cô đây, tôi mua cho cô hai chai, lát nữa xuống máy bay vẫn có thể uống.”
Trên chai nước có năm chữ.
“Trà sữa Assam.”
Từ Nam Gia nhìn chai nước, cả người ngẩn ra.
Nữ trợ lý mở to mắt, nhìn chằm chằm vào Hứa Diệp bằng ánh mắt khó tin.
“Cậu gọi cái này là trà sữa?”
Trà sữa trên tay Hứa Diệp là loại trà sữa đóng gói trong chai nhựa thường bày bán trong cửa hàng.
Loại trà sữa này, người thích thì rất thích, người không thích thì không thèm động tới.
Ngày nay giao hàng đã phát triển đến mức muốn uống một cốc trà sữa là có ngay.
Nếu bảo cái bình trà sữa này không phải trà sữa thì cũng không đúng.
Rõ ràng tên là “trà sữa Assam” thì sao không phải trà sữa cơ chứ?
Lúc này, Hứa Diệp lại lục túi, lấy ra một đống túi vuông.
Sở dĩ nói là một đống vì hẳn mọi người đã từng thấy loại hàng được treo thành một chuỗi dài trên kệ hàng rồi nhỉ.
Thứ Hứa Diệp cầm trên tay chính là loại này.
Trên túi còn có dòng chữ.
“Trà sữa Tươi Đẹp”.
Hứa Diệp dặn dò: “Còn có loại trà sữa đóng gói này nữa, mở ra rót vào cốc, đổ một ít nước ấm, khuấy lên là có thể uống, rất tiện lợi.”
Ánh cười trong mắt Từ Nam Gia dần dần biến mất, sự ấm ức dần dần hiện lên.
Cuối cùng, Từ Nam Gia không chịu được nữa.
“Hứa Diệp! Cậu bị thần kinh à!”
Từ Nam Gia ra đòn, đấm thẳng vào người Hứa Diệp.
Lực đánh của cô ấy đối với Hứa Diệp không đau không ngứa.
Trợ lý bên cạnh trợn mắt cũng không ngăn cản.
Bây giờ cô ấy cũng rất muốn đánh Hứa Diệp.
“Lúc nãy tôi bị ảo giác, Hứa Diệp không hề thay đổi, không thể bị vẻ ngoài của anh ta lừa gạt.” Trợ lý nữ nghĩ thầm.
Nhân lúc Từ Nam Gia điên cuồng trút giận lên người hắn, Hứa Diệp cũng tìm được cơ hội bắt lấy một tay của Từ Nam Gia.
“Rút thưởng!”
“Ký chủ tiến hành rút thăm năm lần liên tiếp, trừ 225 điểm bắt đầu rút thưởng.”
Lúc này đây, Hứa Diệp chưa đủ điểm rút thăm mười lần liên tiếp, nên hắn chỉ có thể chọn năm lần liên tiếp.
Nếu không vì không biết lần sau gặp Từ Nam Gia là khi nào, Hứa Diệp cũng không muốn vội vàng như vậy.
Tốt nhất là tiết kiệm điểm.
Tiếng hệ thống nhắc nhở liên tục vang bên tai, kết quả xuất hiện rất nhanh.
Từ Nam Gia cũng trút giận xong.
Vốn Từ Nam Gia rất tức giận, nhưng cô ấy chợt nghĩ đến Hứa Diệp chính là người như vậy, tâm trạng cũng bình tĩnh lại.
“Tiểu Từ, đến giờ đi rồi.” Trợ lý nữ nhắc nhở.
Từ Nam Gia trừng mắt nhìn Hứa Diệp, hung dữ nói: “Hứa Diệp, cậu chờ đấy!”
Nhưng giọng nói của cô ấy không hề mang lại cảm giác đe dọa, trái lại càng khiến người ta muốn bắt nạt cô ấy.
Từ Nam Gia nhận lấy túi nilon từ tay Hứa Diệp, rồi xoay người rời đi.
“Tạm biệt nha! Đi đường cẩn thận, bảo tài xế lái xe chậm thôi!”
Hứa Diệp vẫy tay hét lên.
Trợ lý nữ loạng choạng suýt ngã.
Cậu đi mà bảo phi công lái chậm lại, để xem người ta nói sao.
Bước chân của Từ Nam Gia rời đi càng nhanh.
Sau khi nhìn hai người vào xếp hàng, Hứa Diệp quay về xe.
“Về công ty.”
“Được rồi.”