“Nếu tôi không giành được chức quán quân thì sao?” Hứa Diệp hỏi.
Vương Húc thư thả trả lời: “Không quan trọng. Tôi chỉ nghĩ, cậu nên có cơ hội phát triển tốt hơn. Nhưng rất nhiều thứ, giải trí Thanh Quang không thể mang lại cho cậu. Tôi chỉ có thể cố gắng hết sức mình.”
Suy cho cùng, giải trí Thanh Quang cũng chỉ là một công ty nhỏ trong ngành, điều này Vương Húc hiểu rất rõ.
Muốn giành giật với bốn ông lớn là chuyện bất khả thi.
Vì vậy, thà buông xuôi, Hứa Diệp sẽ tự do hơn và có thể phát triển tốt hơn.
Hứa Diệp cười: “Được, tôi sẽ ký. Nhưng... hãy đợi tôi giành được chức quán quân rồi ký nhé. Đến lúc đó, tôi cần thảo luận lại với các người một số điều khoản.”
Vương Húc nghe vậy cười ồ lên.
Sáng hôm sau, Hứa Diệp tỉnh dậy trên giường trong ký túc xá Ngôi Sao.
Chờ hắn rửa mặt xong, Đồng Ngọc Khôn đã đeo đàn ghita đợi sẵn trong phòng khách.
Ngoài cửa có tiếng ồn ào, một số thí sinh đã ra ngoài, chuẩn bị đi đến Trung tâm Thể thao Olympic An Thành.
Sau khi sắp xếp xong xuôi, Hứa Diệp và Đồng Ngọc Khôn kéo vali rời khỏi ký túc xá Ngôi Sao.
Sau ngày hôm nay, mọi người đều sẽ không quay lại nơi này nữa.
Ở lối vào thang máy, đã có một vài thí sinh đang đứng đợi, mỗi người kéo theo chiếc vali.
Bọn họ nhìn thấy Hứa Diệp tức khắc nở nụ cười chào hỏi.
Những thí sinh này đã bị loại và hoàn toàn từ bỏ tinh thần cạnh tranh với Hứa Diệp.
Hứa Diệp cũng từng bước đáp lại mỗi người bọn họ.
Thang máy đến, cánh cửa chầm chậm mở ra.
Một vài thí sinh nối bước nhau tiến vào thang máy.
Lúc này, Hứa Diệp và Đồng cũng Ngọc Khôn bước vào.
Tuy nhiên, sau khi bước vào, Hứa Diệp không quay người lại.
Đồng Ngọc Khôn nhìn thấy Hứa Diệp không quay lại, cũng không quay lại.
Cả hai người nhìn thẳng về phía trước.
Những thí sinh ban đầu còn cười đùa đáp lại đột nhiên ngơ ngác.
Lơ đãng quá!
Quên phải né luôn à!
...
An Thành, Trung tâm Thể thao Olympic.
Nhà thi đấu mới xây này có sức chứa hơn mười nghìn người, và cũng chính Trung tâm Thể thao Olympic đã tổ chức thành công nhiều buổi biểu diễn của các ca sĩ nổi tiếng.
Chi phí để tổ chức sự kiện tại một nơi có quy mô lớn thế này rất đáng sợ.
Ngoài tiền thuê sân vận động, còn có các chi phí cho một số trang thiết bị.
Hệ thống âm thanh dùng trong phòng thu không thể sử dụng ở không gian rộng lớn, cần phải có thiết bị chuyên nghiệp.
Các thiết bị cần cho hiệu ứng ánh sáng sân khấu, mỗi giây mỗi phút đều tiêu tốn rất nhiều tiền.
Lần này rõ ràng là Trương Quang Vinh đã quyết tâm hết mình, ông ấy muốn tạo ra một buổi chung kết chưa từng có, bất chấp mọi giá.
Từ trước đến nay, ở Hoa Hạ chưa có chương trình tạp kỹ nào chịu chi mạnh đến mức tổ chức vòng chung kết tại một sân vận động có sức chứa mười nghìn người.
Chỉ riêng điểm nhấn này đã khiến chương trình Những Ngôi Sao Ngày Mai được nhắc đến liên tục trên các phương tiện truyền thông suốt cả tuần qua.
Trong tuần này, tất cả các chương trình tạp kỹ cùng thời điểm đều trở nên lu mờ so với Những Ngôi Sao Ngày Mai.
Những nhà tài trợ và đạo diễn đứng sau các chương trình tạp kỹ khác cũng không thể làm gì được.
Ai bảo bọn họ trùng lịch với nhau chứ.
Thậm chí có một số chương trình phải thay đổi kịch bản tạm thời, kéo dài số tập, để hy vọng sau khi Những Ngôi Sao Ngày Mai kết thúc, họ có thể thu hút lại một chút khán giả.
Mười một giờ sáng.
Phần tổng duyệt của chương trình đã kết thúc, còn lại là phần tổng duyệt của các thí sinh tại sân khấu.
Khi bốn thí sinh của vòng chung kết tổng duyệt, những người không liên quan sẽ bị yêu cầu rời khỏi để đảm bảo nội dung biểu diễn của thí sinh không bị tiết lộ.
Lần này, Hứa Diệp vẫn là người trình diễn cuối cùng.
Trong khi ba người khác lần lượt tổng duyệt, Hứa Diệp và nhóm của hắn đang thay đồ ở phòng tập riêng do ban tổ chức chuẩn bị.
Để chuẩn bị cho buổi biểu diễn cuối cùng này, Hứa Diệp đã đặc biệt nhờ Trịnh Vũ đặt may một bộ trang phục.
Quách Đông Cường nhìn bộ trang phục trắng tinh Hứa Diệp lấy từ túi ra, sắc mặt anh ta trở nên tái nhợt.
Tay trống và người chơi nhạc dân tộc đứng cạnh anh ta cũng chăm chú nhìn vào bộ trang phục trong tay Hứa Diệp.
Bọn họ biết Hứa Diệp đã chuẩn bị trang phục biểu diễn, nhưng không ngờ bộ trang phục này lại quá bất bình thường như vậy.
“Anh Cường, đây là bộ đồ gì vậy? Sao nhìn giống đồ mặc trong đám tang thế?” Tay trống hỏi.
Quách Đông Cường nuốt nước bọt nói: “Cái này chắc cũng là nghệ thuật nhỉ?”
Lúc này, Hứa Diệp đã phân chia trang phục xong.
Hứa Diệp cất tiếng: “Mọi người đến nhận đồ của mình đi, lúc biểu diễn thì mặc cái này.”
Quách Đông Cường hơi miễn cưỡng bước tới, gãi đầu thắc mắc: “Hứa Diệp, bộ đồ này, có phải hơi nghệ thuật quá không? Cậu nhìn xem, trắng thế này, mặc vào giống như đồ tang vậy. Rock thì cũng có loại rock của sự chết chóc, nhưng sự chết chóc này không phải là nghĩa đen của cái chết đâu.”