TRUYỆN FULL

[Dịch] Tên Minh Tinh Này Hợp Pháp Nhưng Có Bệnh

Chương 149: Sao cậu gọt vỏ được? (2)

Có thể đánh mười người cùng lúc không phải là nói đùa.

Đỗ Sùng Lâm nheo mắt.

Cậu chàng này, giỏi thật!

Kỹ thuật xoay đao này, hiện nay trong giới giải trí, chẳng có mấy diễn viên trẻ nào có thể thực hiện được.

Phải biết rằng dao găm này là hàng thật, chỉ tính đến trọng lượng, nó đã khiến tay của biết bao nhiêu chàng trai trẻ tê nhức.

Ngay sau đó.

Chu Viễn né tránh đao cụt của Hứa Diệp, anh ta lùi lại.

Đao của Hứa Diệp quá ngắn, rất dễ né tránh.

Nhưng Hứa Diệp lại phi đao ra, xích sắt quấn quanh cánh tay hắn phát ra tiếng leng keng, tuột khỏi cánh tay trái của hắn, đao tiếp tục lao về phía Chu Viễn.

Chu Viễn thấy cảnh này suýt thì thoát vai.

Tên nhóc này, con mẹ nó cậu thật sự từng luyện rồi à?

Sao động tác này mượt thế?

Nhìn đao đang đâm tới, Chu Viễn chỉ có thể tiếp tục lùi về phía sau.

Cuối cùng, xích sắt cũng kéo dài hết cỡ.

Biểu cảm của Đỗ Sùng Lâm ngưng trọng lại.

Bây giờ chỉ cần xem Hứa Diệp có thể thu đao lại hay không thôi.

Động tác ban nãy của cậu ấy rất đẹp mắt, nhưng nếu không thu lại được, động tác nhặt đao sẽ rất khó xử.

Động tác khó xử thế này, đương nhiên không thể xuất hiện trong phim.

Vì vậy động tác này cần thực hiện liền mạch lưu loát, thời gian của Hứa Diệp không còn nhiều lắm!

Lúc này, Hứa Diệp rung cánh tay trái lên.

Sức mạnh của hắn truyền qua xích sắc lên đao trên không trung.

Cả cây đao bắt đầu xoay tròn, khiến cho cây đao không rơi thẳng xuống đất mà vẫn lơ lửng trên không.

Đao cụt phát ra tiếng vù vù trong không khí, xoay càng lúc càng nhanh.

Sau đó, Hứa Diệp chợt thu xích sắt về.

Sợi xích sắt đáng ra đã bay ra lại quay về quấn quanh cánh tay trái của hắn.

Sau khi toàn bộ xích sắt được rút lại, đao cụt cũng trở về tay Hứa Diệp.

Hứa Diệp nắm lấy chuôi đao, lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Viễn.

Chỉ động tác này đã khiến mọi người trong trường quay lập tức ngây người.

“Cái này có thể rút về được à?”

“Hứa Diệp thực sự biết võ!”

“Chúng ta tê dại!”

Mọi người ở đây đều nổi da gà khắp người.

Động tác vừa rồi của Hứa Diệp là kỹ năng không bao giờ có thể thực hiện được chỉ với mấy năm luyện tập.

Nghiêm Mật hơi há miệng, cô ấy ngạc nhiên nhìn Hứa Diệp.

Kỹ thuật diễn của Hứa Diệp trong trí nhớ của cô ấy chỉ dừng lại ở khoá kỹ thuật diễn xuất dành cho siêu sao.

Vào lúc đó, Hứa Diệp vẫn chưa thể hiện kiếm pháp nào cho mọi người biết.

Dù sao, trên sân khấu mọi người đều chỉ đánh qua loa, cũng không ai mong đợi diễn viên quần chúng sẽ so chiêu với mình.

Nhưng hiện giờ, cô ấy phát hiện cô ấy đã khinh thường Hứa Diệp.

Lúc này vẻ mặt Ngưu Cương dại ra, trong lòng anh ấy chỉ còn một câu hỏi.

“Mình có thể làm được như thế không?”

Đáp án là không thể.

Anh ấy không thể làm được động tác này.

“Đã bệnh tâm thần lại còn biết võ thuật, sau này không nên trêu chọc cậu ta.” Ngưu Cương nghĩ thầm.

Anh ấy cảm thấy vô cùng may mắn vì ban nãy không xảy ra xung đột gì với Hứa Diệp.

Tên nhóc này bề ngoài là trai trẻ, bên trong là bệnh nhân tâm thần.

Lại còn biết võ.

Trong đầu Trịnh Vũ chỉ còn lại dấu chấm hỏi.

“Nghệ sĩ nhà mình mạnh như vậy mà sao mình không biết? Hay là cậu ấy giấu mình rèn luyện?”

Đường Tư Kỳ chớp mắt, trong ánh mắt xuất hiện sự ngưỡng mộ.

“Ngầu quá!”

Lúc này, Chu Viễn đã lấy lại bình tĩnh, anh ta cầm kiếm chém về phía Hứa Diệp.

Anh ta thừa nhận anh ta kinh ngạc trước Hứa Diệp.

Nhưng nên đánh vẫn phải đánh.

Lúc này, Đỗ Sùng Lâm hô lên: “Được rồi! Dừng lại đi!”

Nhưng động tác của Chu Viễn đã phóng ra, không thể dừng lại dễ dàng như vậy.

Mắt thấy đao sắp dừng trên người Hứa Diệp.

Hứa Diệp nâng đao cụt lên đỡ.

Tiếng kim loại va chạm vang lên.

Tay trái Hứa Diệp cầm đao cụt chặn kiếm ngắn của Chu Viễn.

Mà cơ thể hắn vẫn đứng vững.

Chu Viễn biết sức anh ta lớn bao nhiêu, cho dù anh ta đã thu lực về, nhưng uy lực của đòn này chắc chắn không nhỏ.

Hứa Diệp dùng một tay chặn lại, điều này chứng tỏ lực tay của hắn không hề yếu.

Hiện giờ, trên mặt Đỗ Sùng Lâm chỉ còn lại một biểu cảm.

Đó chính là hài lòng.

Ông ấy lập tức vỗ tay.

Bấy giờ những người khác mới tỉnh táo lại, đều ồ ạt vỗ tay.

Màn diễn vừa rồi tuy ngắn, nhưng rất xuất sắc.

Phải biết rằng, Hứa Diệp và Chu Viễn không phải đánh giả, mà là đánh thật.

Không phải dàn dựng, tất cả đều là tự do phát huy.

Tiếng vỗ tay vang vọng trong phim trường.

Chu Viễn thở hắt ra, anh ta cười nói: “Hứa Diệp, cậu khoẻ thật, từng luyện rồi?”

“Coi như thế đi.” Hứa Diệp cười nói.

Ăn một Quả Thể Lực có tính không?

Sau khi Quả Thể Lực cường hoá cơ thể hắn, Hứa Diệp đã cường tráng hơn nhiều.

Hai người đi đến chỗ Đỗ Sùng Lâm.

Đỗ Sùng Lâm hài lòng nói: “Tốt tốt, là hạt giống tốt, vừa rồi diễn rất tốt.”