Diễn xuất vừa rồi của Hứa Diệp có chút sai sót, kỹ năng đọc lời thoại và chi tiết còn thiếu một chút, nhìn chung thì rất non nớt.
Nhưng Đỗ Sùng Lâm rất hài lòng với cảnh đánh nhau này.
Ông ấy nói tiếp: “Ban đầu Nghiêm Mật nói với tôi rằng cô ấy đã tìm được một diễn viên vừa đẹp trai vừa có thể đọ kiếm, tôi còn không tin, giờ tôi tin rồi.”
Ngưu Cương bên cạnh đầy thắc mắc.
Hoá ra tôi là người có thể đánh nhưng không đẹp trai sao?
Thực ra Ngưu Cương biết rõ, nếu anh ấy đẹp trai thì đã không đến nỗi phải diễn vai nam hai.
Nghiêm Mật cười nói: “Đạo diễn Đỗ, quyết định rồi sao?”
Đỗ Sùng Lâm gật đầu: “Không thành vấn đề, Hứa Diệp đóng vai nam chính!”
Những người khác trong đoàn phim cũng không cảm thấy quyết định này qua loa.
Họ đều tận mắt nhìn thấy.
Hứa Diệp không đảm nhận vai chính thì ai đảm nhận đây?
“Cảm ơn đạo diễn Đỗ.” Hứa Diệp cười nói.
Trịnh Vũ cũng cảm ơn.
Đỗ Sùng Lâm cười nói: “Ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”
Mọi người liền tìm ghế dựa trong phim trường ngồi xuống.
Sau khi xác định vai chính thì phải ký hợp đồng.
Việc này giao cho Trịnh Vũ làm, Đỗ Sùng Lâm và Hứa Diệp không thể tự mình cò kè mặc cả thù lao đóng phim.
Chuyện này đều để cấp dưới bàn bạc.
Trong khi mấy người ngồi nói chuyện, Đường Tư Kỳ cầm một quả táo chạy tới trước mặt Hứa Diệp.
“Cho anh.” Đường Tư Kỳ cúi đầu, không nhìn thẳng Hứa Diệp.
“Cảm ơn.”
Hứa Diệp cũng không khách sáo, nhận lấy quả táo.
Đưa xong táo, Đường Tư Kỳ giống như kẻ trộm, vội vàng chạy ra.
Chu Viễn bên cạnh trêu ghẹo: “Tiểu Đường, em chưa từng cho anh quả táo nào.”
Bước chân Đường Tư Kỳ khựng lại, cô ấy lại vội vàng cầm một quả táo khác đưa cho Chu Viễn.
Người trong phim trường đều bật cười trước hành động của cô ấy.
Đường Tư Kỳ còn nhỏ, mọi người đều rất quan tâm cô ấy.
Đỗ Sùng Lâm cười: “Tiểu Đường, em lấy dao gọt hoa quả cho Hứa Diệp đi, không thì cậu ấy không gọt được…”
Trong khi nói, Đỗ Sùng Lâm dời mắt sang phía Hứa Diệp, ông ấy lập tức sửng sốt.
Chỉ thấy Hứa Diệp cầm thanh đao cụt trong tay đang gọt táo.
Đao cụt tuy ngắn nhưng rất lớn.
Quả táo như đứa nhóc trước thanh đao cụt.
Hứa Diệp cứ thế gọt vỏ táo.
Đỗ Sùng Lâm cảm giác toàn thân khó chịu.
Cậu ấy điên à?
Không đúng, đao này còn không được mài sắc, sao cậu ấy gọt vỏ được?
Đỗ Sùng Lâm ngơ ngác, Đường Tư Kỳ cũng cảm thấy kỳ lạ.
Cô ấy nhìn theo tầm mắt của Đỗ Sùng Lâm, thì thấy hành động của Hứa Diệp.
Cô ấy lập tức há miệng ngạc nhiên.
Khi ánh mắt hai người họ dừng trên người Hứa Diệp, những người khác trong đoàn phim cũng lần lượt nhìn về phía Hứa Diệp.
Sau đó họ lần lượt há miệng.
“Trạng thái tinh thần của cậu ấy thật sự ổn chứ?”
“Đao đạo cụ cũng gọt táo được sao?”
“Đây không phải vấn đề có được hay không! Sau cậu ấy lại dùng đao này để gọt táo chứ!”
Lúc này, trong đầu Đường Tư Kỳ hiện ra một câu nói trên mạng.
Người đâu, gọt táo cho Tú Nhi.
Hiện giờ dáng vẻ của Hứa Diệp rất khác so với một người cầm thanh đao dài bốn mươi mét giết người.
Tú Nhi, quả thực quá tuấn tú.
Thấy vậy, người bối rối nhất chính là nhân viên công tác tổ đạo cụ.
Người khác chỉ cảm thấy Hứa Diệp dở người.
Nhưng nhóm nhân viên công tác bắt đầu nghi ngờ đạo cụ của họ.
“Con dao này không được mài cơ mà! Sao cậu ấy gọt được thế?”
“Hay là bọn mình mài rồi, nhưng quên mất?”
“Không phải đâu, sao cậu ấy làm được?”
Người trong tổ đạo cụ bắt đầu hoài nghi cuộc sống.
Bọn họ rất muốn xông lên cướp dao trong tay Hứa Diệp để kiểm tra.
Nhưng người ta còn đang gọt vỏ, nếu đi cướp thì không phải là ý kiến hay.
Hiện giờ Hứa Diệp là người nổi tiếng, là nam chính đó!
Một lát sau, cuối cùng Hứa Diệp gọt hết toàn bộ vỏ táo.
Sau đó hắn bắt đầu ăn.
Mọi người rơi vào im lặng.
Đỗ Sùng Lâm nghiêng đầu, dứt khoát không nhìn nữa.
Bỗng nhiên ông ấy cảm thấy trạng thái tinh thần của mình không ổn lắm.
Thậm chí trong lúc nhất thời, ông ấy lại cảm thấy hành động của Hứa Diệp không có vấn đề gì.
Cậu ấy chỉ dùng dao gọt táo thôi, có vấn đề gì à?
Chu Viễn thở dài, vài lần muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì.
Kết quả là anh ta cũng nghiêng đầu, không nhìn nữa.
Đường Tư Kỳ thích thú nhìn Hứa Diệp.
Cô ấy bắt đầu đóng phim từ khi còn nhỏ, khả năng quan sát cũng tốt hơn nhiều bạn bè cùng lứa tuổi.
Cô ấy cảm thấy động tác của Hứa Diệp rất thú vị.
Nhưng điều khiến cô ấy tò mò hơn cả là làm thế nào Hứa Diệp có thể gọt vỏ táo bằng con dao không được mài sắc.
Sau khi nhìn một lúc, Đường Tư Kỳ cảm thấy cô ấy đã tìm ra đáp án.
“Viện Trưởng là cố gắng dùng sức mạch để tước.”