TRUYỆN FULL

[Dịch] Tên Minh Tinh Này Hợp Pháp Nhưng Có Bệnh

Chương 151: Cởi áo là được (2)

Đúng vậy, hoàn toàn là dùng sức mạnh.

Cho dù đạo cụ không được mài sắc, nhưng lưỡi dao vẫn được mài nghiêng.

Như vậy khi quay chụp cũng sẽ không lộ rõ.

Vì thế vẫn có thể cắt được.

“Kỹ thuật dùng dao của Viện Trưởng quả nhiên tài giỏi, dùng dao không được mài cũng có thể gọt vỏ trơn tru như thế, chỉ là vỏ bong ra hơi nhiều.”

Đường Tư Kỳ nghĩ thầm, chợt cô ấy cảm thấy Hứa Diệp càng thần kinh hơn.

Dao không được mài và dao đạo cụ, hai yếu tố gom đủ.

Khi Hứa Diệp sắp ăn hết quả táo, Trịnh Vũ quay lại.

Sau khi chào hỏi đám người Đỗ Sùng Lâm, anh ấy đi đến trước mặt Hứa Diệp.

“Có táo sao? Ở đâu thế?” Trịnh Vũ nghi ngờ hỏi.

Một bàn tay nhỏ bé vươn ra trước mắt anh ấy, trên tay cầm một quả táo.

Đó là Đường Tư Kỳ.

“Cảm ơn.”

Trịnh Vũ nhận lấy quả táo chuẩn bị cắn một miếng, thì thấy quả táo đã được lột vỏ trong tay Hứa Diệp.

Trịnh Vũ nhìn xung quanh, không thấy dao gọt hoa quả đâu.

Anh ấy hỏi: “Dao gọt hoa quả đâu?”

Hứa Diệp đặt dao đạo cụ lên bàn, nói: “Nãy tôi dùng cái này, lau rồi, không bẩn đâu.”

Trịnh Vũ cứng đờ.

Đường Tư Kỳ ở bên cạnh bổ sung: “Đúng thế, không sao đâu, tôi làm chứng.”

Trịnh Vũ nhìn chằm chằm con dao găm một hồi lâu, vẫn từ bỏ.

Cuối cùng anh ấy ăn cả vỏ.

Một lát sau, Nghiêm Mật quay lại.

Cô ấy vừa đi gặp mấy người bạn đóng phim gần đây.

Nghiêm Mật cười nói: “Đạo diễn Đỗ, giao cậu ấy cho anh.”

Đỗ Sùng Lâm thề son sắt: “Yên tâm đi, tôi hứa sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Diệp.”

Ông ấy gọi hắn là Tiểu Diệp.

Cũng tức đạo diễn Đỗ đã công nhận Hứa Diệp.

Lúc này, Đỗ Sùng Lâm chợt nhớ tới một việc.

Ông ấy quay đầu nhìn Hứa Diệp, nói: “Hứa Diệp, cởi quần áo cậu ra, tôi xem dáng người của cậu thế nào.”

Bây giờ đến lượt Hứa Diệp hoang mang.

Đóng phim điện ảnh cũng cần xem dáng người?

Kịch bản không viết thế mà.

Đỗ Sùng Lâm cho rằng Hứa Diệp ngại ngùng, ông ấy cười nói: “Yên tâm cởi đi, thể nào trong phim cũng sẽ có mấy cảnh thế này, đừng ngại.”

Đương nhiên Hứa Diệp không phải ngại ngùng.

Sao hắn có thể ngại?

Sau đó Hứa Diệp bắt đầu cởi quần áo.

Đỗ Sùng Lâm thấy động tác của Hứa Diệp thì vọt đến, hét lên: “Này này này! Cởi áo là được.”

Đường Tư Kỳ bên cạnh đã lấy tay che kín mắt, nhưng vẫn lén nhìn ra ngoài từ khe hở ngón tay.

Cô ấy xấu hổ, nhưng rất muốn xem.

Khi Hứa Diệp đến đây chỉ mặc một cái áo ngắn tay, vừa định cởi ra, hắn chợt nhớ ra một điều.

Hắn nhìn Nghiêm Mật, nói: “Chị Mật, trước đấy chị không thể nói phải diễn như này, em có thể cởi áo, nhưng phải thêm tiền!”

Nghiêm Mật cười khúc khích, bất đắc dĩ nói: “Được.”

Chu Viễn không nhịn được mà nói đùa: “Cởi áo cũng phải thêm tiền, thế cởi quần có cần thêm tiền không?”

Anh ta là diễn viên võ thuật, tính cách bộc trực, cho nên đôi khi nói mà không suy nghĩ.

Nói xong anh ta cảm thấy hối hận.

Không phải anh ta hối hận nói ra câu này, anh ta hối hận vì đã nói với Hứa Diệp.

Hứa Diệp không cần suy nghĩ mà nói: “Cởi quần phải trả nhiều hơn.”

“Tưởng bở!” Đỗ Sùng Lâm tức giận nói.

Sao anh ta có thể cho Hứa Diệp cơ hội diễu võ dương oai trước mặt mình chứ.

Là đạo diễn gần năm mươi, ông ấy không thể nhìn nổi.

Đến cả đi vệ sinh ông ấy cũng đi một mình!

Hứa Diệp cũng dứt khoát khoe cơ bắp của hắn.

Bộ phim này có một số cảnh rèn kiếm trong sơn trang Chú Đao.

Trong khi rèn, mọi người đều phải cởi trần, đổ mồ hôi đầm đìa.

Không riêng gì Hứa Diệp, bao gồm cả Ngưu Cương, Chu Viễn đều có cảnh quay này.

Nếu không thì sao chọn diễn viên lại khó đến vậy.

Nếu để mấy cậu trai trẻ thủ vai, chỉ nhìn vào phần nửa người trên thì đúng là không thể phân biệt ra nam nữ, toàn là kiểu sân bay mà thôi.

Đỗ Sùng Lâm nhìn lướt qua rồi nói: “Tốt tốt lắm, Tiểu Diệp, cậu có thể luyện tập với Ngưu Cương, cậu ấy có kinh nghiệm tập thể hình, cơ bắp càng to càng tốt.”

Từ sau khi Hứa Diệp ăn trái cây thể lực, vóc dáng thay đổi, tràn ngập nội tiết tố nam tính.

Ngày thường hắn cũng rất chú ý đến quản lý vóc dáng.

Đợi Hứa Diệp mặc quần áo xong, Nghiêm Mật đã quay đầu lại, thật sự không nhìn.

“Chuyện còn lại cậu nói với đạo diễn Đỗ nhé, tôi còn có việc, tôi đi trước.”

Đường Tư Kỳ hạ tay bịt tai trộm chuông xuống, cô ấy cười thầm trong lòng: “Dáng người Viện Trưởng tuyệt quá!”

Cô ấy rất mong chờ phản ứng của các bệnh nhân khác sau khi trailer của bộ phim được tung ra.

Cô Đường Tư Kỳ, chính là bệnh nhân đầu tiên thấy được dáng người của Viện Trưởng!

Sau khi Nghiêm Mật rời đi, Đỗ Sùng Lâm đi đến chỗ Hứa Diệp.

“Tiểu Diệp, hôm nay làm tạo hình cho cậu, chuẩn bị xong thì chụp ảnh tạo hình đăng lên mạng, ngày mai chúng ta chính thức quay.”

“Được thôi đạo diễn Đỗ, ngài cứ thu xếp đi.” Hứa Diệp nói.