Câu nói này Viên Húc Văn không dám thốt ra, hắn không muốn nó ảnh hưởng đến không khí thưởng thức ca khúc của mọi người.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng đều nhận ra đoạn nhạc dạo đầu của bài hát này đặc biệt dài.
Giọng hát của Hứa Diệp cũng vang lên trong khoảnh khắc này, truyền vào tai mọi người.
“Sương mai lạnh lẽo thấm ướt áo lễ đen~”
“Đường đá phủ sương mù, cha đang thầm thì~”