Trương Cửu Dương cất thư đi, trên mặt nở một nụ cười.
"Hừm~"
A Lê nhảy xuống hồ nô đùa cùng Khánh Kỵ, cả hai nhìn Trương Cửu Dương, cười khúc khích.
"Ngươi xem hắn cười kìa, mặt mày hớn hở như mùa xuân..."
Khánh Kỵ gật gật đầu, nói: "Lúc chủ nhân nhà ta viết thư, trên mặt cũng có ý cười, tuy không gian xảo như chủ nhân nhà ngươi, nhưng cũng hiếm thấy."
Trương Cửu Dương: "..."
Này, ta nghe được đấy nhé.
Còn nữa, hai ngươi vừa rồi còn đánh nhau túi bụi, sao thoáng cái đã chơi chung với nhau rồi?
Đúng là hai kẻ vô tâm vô phế...
"Khánh Kỵ, quả trứng này dùng thế nào?"
Trương Cửu Dương lấy ra quả trứng màu vàng nhạt kia, chỉ lớn chừng đốt ngón tay, tựa như trứng cút, nhưng xung quanh lại lan tỏa Thủy hành chi lực nồng đậm, trông vô cùng kỳ lạ.
Khánh Kỵ chậc lưỡi cảm thán: "Đây là do thủy trạch tinh khí ngưng tụ thành, sau khi nở có thể sinh ra Khánh Kỵ."
Thấy Trương Cửu Dương tỏ vẻ kinh ngạc, nó xua xua tay, nói: "Khánh Kỵ nhất tộc chúng ta không có năng lực sinh sôi nảy nở, đều do thủy trạch tinh khí hóa thành, tính tình ôn hòa, không có sức tự vệ, nhưng có thể cưỡi tiểu mã, ngày đi ngàn dặm, giúp người đời truyền tin."
Nó cảm khái: "Đừng thấy bọn ta nhỏ bé mà tưởng thường, quý giá lắm đấy, toàn bộ Khâm Thiên Giám, người có Khánh Kỵ đi theo chỉ đếm trên đầu ngón tay!"
"Quả trứng này của ngươi, trị giá tới một nghìn điểm thiện công, lại còn là hàng có giá mà không có chỗ mua, mấy vị Linh Đài Lang muốn giành lấy đều bị chủ nhân nhà ta dọa chạy mất rồi."
Điều kiện để Khánh Kỵ ra đời vô cùng khắc nghiệt, cần đầm lầy khô cạn mấy trăm năm, lại phải ở nơi hang sâu không đáy, nước nguồn không dứt mới có thể sinh ra. Cửu Châu rộng lớn là thế mà cũng không có bao nhiêu.
Hơn nữa Khánh Kỵ một khi đã nhận chủ thì sẽ đi theo cả đời, trung thành tuyệt đối.
Trương Cửu Dương nghe vậy lòng thấy ấm áp, Nhạc Linh trước kia từng nói, phần thưởng cấp trên không cho, nàng sẽ cho, xem ra nàng quả thực nói lời giữ lời.
"Chủ nhân nhà ngươi ở Kinh thành thế nào rồi? Vẫn ổn chứ?"
Khánh Kỵ vẻ mặt kiêu ngạo đáp: "Chủ nhân nhà ta bây giờ là vị Giam Hầu trẻ tuổi nhất Khâm Thiên Giám, chưởng quản Bạch Hổ Các, được Bệ hạ đích thân phong làm Minh Liệt Hầu, thanh danh vang dội khắp Kinh thành!"
Trương Cửu Dương ngẩn ra: "Phong Hầu?"
Tước vị thời nay cũng chia làm năm bậc: công, hầu, bá, tử, nam. Hiện tại Đại Càn đã rất lâu không có chiến tranh, rất khó dựa vào quân công để thăng tiến, quốc khố Đại Càn cũng không dư dả, nên việc ban thưởng tước vị đương nhiên ngày càng ít đi.
Trong hoàn cảnh này mà muốn được phong Hầu thì quả thực rất khó khăn.
"Đúng vậy, nếu không ngươi nghĩ chữ Hầu trong Giam Hầu là Hầu nào?"
Khánh Kỵ bẻ ngón tay đếm: "Các vụ án của Khâm Thiên Giám đều là cửu tử nhất sinh, cũng được tính là quân công. Chủ nhân nhà ta đã chinh chiến nhiều năm, riêng tà vật Sát cấp đã diệt mười mấy tên, Hung cấp thì vô số kể. Nếu không phải vì quá trẻ tuổi, thì sớm hai năm đã có thể phong Hầu rồi!"
Trương Cửu Dương ngẩn ra, thầm khâm phục, thảo nào Nhạc Linh danh tiếng lẫy lừng như vậy, quả nhiên là từ trong biển máu núi thây mà bước ra.
Tất cả những điều này đều là nàng xứng đáng có được.
Theo lời chỉ dẫn của Khánh Kỵ, Trương Cửu Dương đặt quả trứng nhỏ đang tỏa hơi nước vào trong ao. Ngay sau đó, một cảnh tượng thần kỳ xuất hiện: vỏ trứng không ngừng rung lên, cuối cùng vỡ tan tành, nhưng bên trong dường như trống rỗng?
Không, không phải trống rỗng. Trương Cửu Dương thấy một bóng hình gần như trong suốt từ trong vỏ trứng bơi ra.
Hắn hít sâu một hơi, cất giọng hô: "Khánh Kỵ!"
Khánh Kỵ là loài sinh linh vô cùng thần kỳ. Chúng tuy do thủy trạch chi tinh thai nghén mà thành, nhưng muốn thực sự hóa hình thì cần có người gọi tên để đánh thức.
Người đầu tiên gọi tên chúng chính là chủ nhân, thậm chí có thể xem như phụ mẫu, bởi vì tiếng gọi "Khánh Kỵ" ấy đã cho chúng cái tên, giúp chúng hóa thành hình.
Vì thế, Khánh Kỵ sẽ đi theo suốt đời không rời, mặc cho chủ nhân sai khiến.
Ngay cả khi chủ nhân qua đời, chúng cũng chỉ quay về đầm nước nơi gặp gỡ lần đầu, lặng lẽ chờ đợi tiếng gọi "Khánh Kỵ" ấy cho đến lúc chết.
Ngay sau đó, một bóng hình từ trong ao bay ra, lớn bằng bàn tay, thân mặc áo vàng, đầu đội mũ vàng, cưỡi ngựa vàng, đôi mắt trong veo tràn đầy vui sướng, phản chiếu bóng hình Trương Cửu Dương.
"Là ngươi đang gọi ta sao?"
Giọng nó non nớt như trẻ con, khuôn mặt bầu bĩnh, không giống Khánh Kỵ của Nhạc Linh có cả râu, trông còn rất non nớt.
Thấy Trương Cửu Dương gật đầu, nó cười rạng rỡ, khoa tay múa chân, liền bị A Lê dùng sống đao vỗ vào đầu một cái.
"Sau này ở nhà này, Cửu ca là đại ca, ta là nhị tỷ, ngươi là lão tam, rõ chưa?"
Tiểu Khánh Kỵ nói giọng non nớt: "Rõ rồi, nhị tỷ!"
"Trương Cửu Dương, sau này ngươi có thể nhờ Khánh Kỵ này truyền tin cho chủ nhân nhà ta, kể cả việc ngươi muốn dùng điểm thiện công đổi lấy thứ gì, cũng có thể để nó thay ngươi đến Kinh thành, không cần tự mình đi một chuyến nữa."
Tiểu Khánh Kỵ nghe vậy, ánh mắt sáng lên, ra sức gật đầu, nói: "Thật tốt quá, chủ nhân có việc gì cứ việc phân phó, ta thích nhất là đưa thư!"