TRUYỆN FULL

[Dịch] Thần Phật Chính Là Ta

Chương 126: Thập Động Quỷ Vương, Cửu Thiên Can Thứ Chín (2)

Nó ngoan ngoãn há miệng, ngay sau đó cánh Quỷ Môn Quan hùng vĩ liền tách ra trên dưới, như một con mãnh thú há cái miệng lớn như chậu máu.

Thuyền nhỏ từ từ trôi vào.

Bệ Ngạn khẽ đảo tròng mắt, vì chút tư tâm, nó không đóng cửa ngay mà cố tình mở thêm một lát, để lũ quái vật dưới Hoàng Tuyền cũng theo vào.

Nhưng chẳng bao lâu sau, dường như nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp nào đó, trong mắt nó lại lộ ra vẻ sợ hãi.

Kẻ mới đến lần này... quả thực là một tên quái vật!

Đó rốt cuộc là ngọn lửa gì mà có thể đun sôi cả dòng nước Hoàng Tuyền vốn âm hàn lạnh lẽo nhất thế gian này?

Nóng quá!

Trong mắt Bệ Ngạn bốc lên từng làn khói như bị nướng chín, thân thể vốn màu đồng thau cũng dần trở nên đỏ rực, tựa như thanh sắt nung.

...

Thuyền nhỏ xuyên qua Quỷ Môn Quan, bốn phía trở nên tối đen như mực, ánh đèn trên thuyền càng thêm lay lắt, phảng phất như không ngừng bị bóng tối ăn mòn.

Cuối cùng, sau một hồi giãy giụa ngắn ngủi, ánh đèn hoàn toàn tắt lịm.

Ngay khoảnh khắc sau, Trương Cửu Dương liền cảm thấy chiếc thuyền dưới chân đột ngột chìm xuống, dường như mất đi sức nổi mà rơi thẳng vào trong Hoàng Tuyền.

Lũ quái vật đã thèm muốn từ lâu lập tức xông tới, Trương Cửu Dương cuối cùng cũng nhìn rõ bộ mặt của chúng.

Đó là từng con quái vật hình vượn, toàn thân mọc đầy lông lá màu đỏ, phảng phất như bị máu tươi nhuộm qua, ánh lên sắc đỏ sậm bóng loáng.

Con ngươi chúng đỏ máu, trên người còn có không ít chỗ thối rữa chảy mủ, răng vừa vàng vừa hôi, còn vương mấy sợi thịt thối.

Dường như vì quá đói khát mà chúng đã từng ăn thịt đồng loại.

Trương Cửu Dương nhìn bộ lông màu đỏ của chúng, lập tức nhớ tới hai tên âm binh từng bắt Giang thúc đi, trông chúng có vẻ hơi giống với đám quái vật này, nhưng lại khác xa.

Hai tên âm binh kia rõ ràng có thần trí, nhưng đám quái vật này lại chỉ còn lại ham muốn khát máu và ăn tươi nuốt sống.

Từng cánh tay đầy lông đỏ túm lấy bắp chân, cánh tay và cổ của Trương Cửu Dương, định xé xác hắn ra, nhưng hắn không những không sợ hãi, ngược lại còn nở một nụ cười đầy vẻ tàn bạo.

Trong chớp mắt, thân thể hắn biến thành một lò lửa cháy hừng hực, khí nóng từ lỗ chân lông phun trào, ngay cả Kim Quan Ngọc Tỏa Quyết của Trùng Dương chân nhân cũng không thể trấn áp nổi.

Một luồng lửa màu vàng đỏ nhảy múa, dù ở dưới dòng nước Hoàng Tuyền lạnh lẽo vô cùng thì vẫn nóng rực và chói mắt như cũ.

...

Trên dòng Hoàng Tuyền, sừng sững một ngọn thần sơn, cao ngất trăm trượng.

Tương truyền Âm phủ từng có mười vị Quỷ Vương hung ác tàn bạo nhất, hiệu xưng Thập Động Quỷ Vương, dưới trướng ác quỷ nhiều như mây, chiếm cứ cõi U Minh, xưng bá Âm phủ.

Thập Động Quỷ Vương kết nghĩa huynh đệ trên núi Diêm Phù, hẹn nhau cùng đánh lên Dương gian.

Kết quả có một vị Quỷ Vương bội ước, lâm trận lùi bước, một mình ở lại Âm phủ, chín vị Quỷ Vương còn lại thì tác oai tác quái ở Dương gian, cuối cùng lại gặp phải chuyển thế thân của Kim Cương Minh Vương.

Đó là một trong các chuyển thế của Hàng Tam Thế Kim Cương Minh Vương, vị Minh Vương đó chân đạp thiên hỏa, tay nắm lôi đình, uy mãnh vô song, đã chém chết toàn bộ chín đại Quỷ Vương, bản thân cũng kiệt sức mà chết.

Từ đó, Thập Động Quỷ Vương chỉ còn lại tên phản bội kia là còn sống, hắn tên là Âm Sơn, chính là Âm Sơn Quỷ Vương mà Âm Sơn Phái thờ phụng.

Nghe nói, trên ngọn núi Diêm Phù nơi các Quỷ Vương kết nghĩa huynh đệ, từ đó thường vang lên tiếng quỷ khóc thần gào, sừng sững trên dòng Hoàng Tuyền, trở thành nơi đại hung, ngay cả lệ quỷ cũng không dám bén mảng.

Nhưng giờ phút này, trên đỉnh núi Diêm Phù, lại có mấy bóng người.

Bọn họ ngồi trên những chiếc vương tọa mà năm xưa Thập Động Quỷ Vương đã ngồi khi kết nghĩa huynh đệ, toàn thân bao phủ bởi khói mây mờ ảo, che khuất dung mạo, bóng hình trông vô cùng cao lớn hùng vĩ.

Vương tọa vẫn chưa đủ người ngồi, những ghế khắc chữ Bính, chữ Nhâm và chữ Quý vẫn còn trống.

Một giọng nói vang lên, hơi có phần chói tai.

"Lão Quỷ sao lại không tới nữa rồi, thực lực yếu thì thôi đi, còn làm cao, trước đó còn thần thần bí bí nói muốn nuôi một con Thiên Quỷ, sao giờ đến cọng lông gà cũng chả thấy đâu?"

Người nói là Thiên Can thứ bảy, Canh.

Tính tình của hắn dường như vô cùng nóng nảy, hơn nữa thái độ đối với Lâm Hạt Tử còn có chút khinh thường.

Mấy vị Thiên Can còn lại đều không lên tiếng, dường như chẳng ai muốn để ý đến hắn.

Canh lại là kẻ lắm lời, vẫn cứ lải nhải không ngừng, cuối cùng đã chọc tức Thiên Can thứ tám, Tân.

"Hê hê, Lão Quỷ tuy là đồ bỏ đi, nhưng thủ đoạn nuôi quỷ cũng có chút đáng xem, nếu thật sự luyện ra Thiên Quỷ, ngươi nghĩ mình còn đánh lại hắn chắc?"

Giọng nói của Tân khàn khàn trầm thấp, phảng phất như trong cổ họng có vô số rắn độc đang bò, mang một loại khí chất cực kỳ âm u lạnh lẽo, khiến người nghe không rét mà run.

Tính nóng như lửa của Canh bùng lên, hắn cười lạnh một tiếng, nói: "Câm miệng! Giọng của lão thái giám trong cung còn dễ nghe hơn ngươi."

"Ngươi—"

Tân đang định cãi lại, đột nhiên nghe thấy một giọng nói hùng hồn, trầm thấp, dường như ẩn chứa uy áp vô tận vang lên.