TRUYỆN FULL

[Dịch] Thần Phật Chính Là Ta

Chương 143: Ngọc Xu Hỏa Chỉ, Linh Quan Quyết (2)

Thần thông tuy tốt, nhưng không có pháp lực chống đỡ cũng chỉ là cây không rễ, hắn hiện tại rất mong chờ khoảnh khắc Bách Nhật Quan kết thúc, đến lúc đó có thể phục dụng Tam Bảo Như Ý Đan, trùng kích Đệ Tam Cảnh.

Đến lúc đó, con cọp giấy này của hắn mới xem như thật sự mọc ra vuốt sắc.

Tây Thị Khẩu pháp trường.

Lý Diễm ẩn mình trên một thân cây cách đó trăm trượng, ôm thương mà ngồi, nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện ngực hắn gần như không hề phập phồng, tựa như không hề hô hấp.

Đây là Thai tức chi pháp, hắn thu liễm toàn bộ tinh khí của bản thân, cả người như một pho tượng, hoặc một hòn đá bình thường ven đường.

Khí huyết bàng bạc kia chìm xuống, như linh quy ngủ đông.

Trong tình huống này, dù là tà túy rất nhạy cảm với người sống cũng khó mà phát giác ra hắn, cực kỳ thích hợp để trinh sát trong bóng tối hoặc phục kích.

Nhưng canh giữ suốt hai canh giờ, hắn lại không thu hoạch được gì.

Lý Diễm không hề sốt ruột, vẫn bất động mà ngồi, tựa như một thợ săn cao minh, có được sự kiên nhẫn vô song.

Không biết qua bao lâu, hắn đột ngột mở bừng hai mắt.

Trong đêm tối, tựa như có hai đạo hung quang chợt lóe.

Trong khoảnh khắc, thân thể gầy gò của hắn bộc phát ra năng lượng như sấm sét, tựa như một ngọn núi lửa ngủ say đột nhiên thức tỉnh, hoặc ngàn dặm băng xuyên, bỗng nhiên nứt vỡ.

Hắn xoay người nhìn về phía khách điếm, trong đôi mắt lãnh đạm kia lộ ra một tia kinh ngạc.

Trong màn đêm, khách điếm bình thường không có gì lạ, không gợn sóng, nhưng dùng pháp nhãn quan sát, lại là liệt diễm ngập trời, một loại khí thế cực kỳ cương mãnh bá đạo bốc lên, khiến cho Thiết Thương Vương dũng quán tam quân như hắn cũng phải kinh hãi.

Không ổn rồi, Trương Cửu Dương!

Lý Diễm không hề do dự, thân hình như mũi tên rời cung mà lao đi, trong đêm tối nhanh như quỷ mị, trong nháy mắt liền biến mất không thấy.

Mà ngay khi hắn rời đi không lâu, trên Tây Thị Khẩu pháp trường đột nhiên xuất hiện từng đạo sương mù mông lung, bên trong có mấy đạo thân ảnh ẩn hiện.

Qua một lát, trong sương mù ẩn ẩn vang lên tiếng kêu thảm thiết, cuối cùng càng lúc càng nhỏ.

Đợi khi sương mù tan đi, Tây Thị Khẩu pháp trường trống rỗng, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Chỉ dùng chưa đến mười hơi thở, Lý Diễm đã từ pháp trường đuổi đến khách điếm.

Nhưng ngọn lửa trong pháp nhãn đã biến mất không thấy, cổ khí thế cương mãnh khiến hắn kinh hãi kia cũng không còn, dù là với năng lực của hắn, cũng không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào.

Vừa rồi đó là tà túy sao?

Hình như lại không giống, khí thế kia tuy hung lệ, nhưng hạo đại dương cương, uy mãnh bá đạo, tuyệt không phải thứ âm tà có thể so sánh.

Hắn nhẹ nhàng gõ cửa phòng Trương Cửu Dương.

Nhìn thấy đối phương một thân bạch y, nguyên vẹn không tổn hao xuất hiện, Lý Diễm mới xem như hơi thở phào nhẹ nhõm.

Nhạc Giám Hầu giao cho hắn nhiệm vụ không phải là phá án, mà là bảo vệ an toàn cho Trương Cửu Dương, trong phong điều lệnh kia, nàng càng nhiều lần nhấn mạnh chuyện này, có thể thấy Nhạc Giám Hầu coi trọng Trương Cửu Dương đến mức nào.

“Lý huynh, yên tâm ta không sao, vừa rồi chỉ là đang tu luyện.”

Lý Diễm nghe vậy, trong lòng khẽ động, lặng lẽ đánh giá nam tử bạch y tuấn mỹ tóc xõa trước mắt, ánh mắt thâm thúy.

Vừa rồi loại thanh thế đáng sợ kia, lại đến từ một tu sĩ Đệ nhị cảnh?

“Thảo nào Nhạc Giám Hầu sẽ cường thế từ chối hảo ý của chân truyền đệ tử Phật đạo hai nhà, lựa chọn ngươi làm ngoại vi, nàng làm việc cũng giống như Lão Quốc Công, đều có sự suy tính kỹ lưỡng.”

Trương Cửu Dương nghe vậy ánh mắt khẽ động, cười nói: “Có phải trong mắt phần lớn người của Khâm Thiên Giám các ngươi, ta đã dùng mỹ nam kế mê hoặc Nhạc tướng quân?”

Lý Diễm nghe vậy cũng hơi lộ ra một tia ý cười.

“Ngươi cũng thật là nhìn thoáng, Nhạc Giám Hầu xuất thân cao quý, là người trượng nghĩa, bản lĩnh cao cường, thêm vào đó tướng mạo xuất chúng, năm xưa trong Ký Châu quân liền có vô số người ủng hộ, hiện tại ở Khâm Thiên Giám, người ngưỡng mộ cũng không ít.”

“Bất quá ngươi cũng không cần lo lắng, người của Khâm Thiên Giám chúng ta, sớm tối khó giữ, sinh tử khó lường, dù có tâm tư này, cũng đều sẽ để trong lòng, càng không nói đến chuyện đi làm khó dễ ngươi.”

Lời này vốn là vô cùng nặng nề, nhưng trong lời hắn nói ra, lại nhẹ nhàng như thường.

Tựa như ăn cơm uống nước vậy đơn giản.

Trương Cửu Dương vội vàng nói: “Lý huynh, ngươi hiểu lầm rồi, ta và Nhạc tướng quân chỉ là bạn bè, không giống như các ngươi nghĩ.”

A Lê đột nhiên ló đầu ra, nói: “Đúng vậy đúng vậy, ta có thể chứng minh, Minh Vương tỷ tỷ chỉ là từng thấy Cửu ca trần truồng ngủ, nàng còn đuổi ta ra ngoài, nói tiểu hài tử không được xem!”

“Đúng rồi, Minh Vương tỷ tỷ còn thích dùng đao rạch áo của Cửu ca, hừ hừ, nàng rạch thì dễ, hại ta còn phải thức đêm khâu áo cho Cửu ca — ô!!”

Trương Cửu Dương vội vàng bịt miệng nàng lại.

Xong rồi, lần này thật sự là càng vẽ càng đen rồi, rõ ràng không xảy ra chuyện gì, nhưng trong miệng tiểu gia hỏa này lại càng thêm ly kỳ.

Với sự bình tĩnh trấn định của Lý Diễm, giờ phút này cũng nhịn không được mà hơi nhướng mày.

Hắn nhìn về phía Trương Cửu Dương, trong ánh mắt tựa hồ có thâm ý.

Thảo nào Nhạc Giám Hầu luôn hành sự quyết đoán lại nhiều lần nhấn mạnh trong điều lệnh, dặn dò hắn phải bảo vệ an toàn cho Trương Cửu Dương. Thảo nào sau khi nàng được phong Hầu lại không hề để tâm đến những lời ngon tiếng ngọt của đám vương tôn công tử, suýt chút nữa khiến Lão Quốc Công tức đến mắng nhiếc.

Một lúc lâu sau, hắn chậm rãi thốt ra một câu.

“Sau này phải đối tốt với tiểu thư.”

Hắn xuất thân từ Ký Châu quân, từng được Lão Quốc Công đề bạt và trọng dụng, cho nên khi ở riêng, đôi khi cũng sẽ gọi Nhạc Linh là tiểu thư.

Lý Diễm không ngờ rằng, tiểu thư vốn tính tình cương liệt lại có tình ý sâu đậm với Trương Cửu Dương đến vậy, thậm chí còn chưa thành thân đã hành lễ Chu Công.

Nếu Lão Quốc Công biết chuyện này thì…

Giờ phút này, ánh mắt hắn nhìn Trương Cửu Dương càng thêm thân thiết, tựa như đang nhìn con rể của mình.

“Thân phận con rể của hai mươi vạn thiết quân Ký Châu không dễ gánh vác đâu, Trương Cửu Dương, ngươi—”

“Lý huynh, trẻ con nói bậy!”

“Ừ, ta biết.”

Ngươi biết cái quỷ gì!

Trương Cửu Dương đã không còn sức để biện giải, loại chuyện này, thường thì càng giải thích càng rối.

Hủy diệt đi, ta mệt rồi.

Năm ngày sau, chạng vạng.

Trong phòng khách điếm, Trương Cửu Dương thay một bộ huyền bào, dùng trâm gỗ búi tóc, sờ lên Minh Vương điếu trụy trên cổ, luồng khí tức ôn nhuận, thuần hậu kia xua tan sự bất an trong lòng hắn.

Hôm nay là ngày cuối cùng, cũng là thời điểm bắt đầu khảo hạch.

Bao ngày chuẩn bị, đều dồn vào hôm nay!

Nhìn khuôn mặt trẻ tuổi trong gương đồng, Trương Cửu Dương chậm rãi lấy ra một chiếc mặt nạ, đeo lên mặt.

Đây là một chiếc quỷ diện được rèn từ huyền thiết, bên trong còn thêm một số vật liệu đặc biệt, có thể ngăn chặn sự dò xét nguyên thần của người khác, đồng thời có tác dụng uy hiếp nhất định, là Nhạc Linh đặc biệt tìm cho hắn.

Tuy rằng Thiên Tôn đã nói, để bảo vệ thân phận của người mới không bị tiết lộ, trong quá trình khảo hạch, những người khác không được phép tham gia hoặc nhìn trộm.

Nhưng ai biết có người phá luật hay không?

Để đảm bảo thân phận của mình không bị tiết lộ, Trương Cửu Dương phải chuẩn bị cả hai đường.

Sau khi đeo mặt nạ lên, chỉ thấy trong gương đồng, vị tú sĩ tuấn lãng đã biến mất, thay vào đó là một người huyền y thiết diện, thân hình thẳng tắp đầy vẻ thần bí.

Lý Diễm đã sớm vác trường thương chờ đợi từ lâu.

A Lê ôm Binh Mã Đàn, tay cầm con dao phay nhỏ, không ngừng luyện tập bộ đao pháp mà ngay cả nàng cũng không biết chiêu tiếp theo là gì, ánh mắt vô cùng hưng phấn.

Giết! Giết! Giết!

Tối nay nàng sẽ giết đến máu chảy thành sông!

“Đi thôi, đến Tây Thị Khẩu pháp trường…”

Có lẽ là do đeo mặt nạ, giọng nói của Trương Cửu Dương đột nhiên trở nên vô cùng bình tĩnh, ngay cả khí chất cũng trở nên thần bí.

“Xem hành hình.”