TRUYỆN FULL

[Dịch] Thần Phật Chính Là Ta

Chương 154: Bạch Y Long Nữ, Tiên Nhân Thượng Hương (1)

Trong miếu thờ.

Trương Cửu Dương hướng về thần tượng Long Vương gia cung kính dâng hương, cắm vào lư hương.

"Tại hạ tối nay cùng bằng hữu bị Âm binh vây khốn, khẩn cầu Long Nữ có thể xuất thủ tương cứu..."

Nghe những lời này của hắn, Nhị gia lắc đầu, thở dài một tiếng.

Còn tưởng rằng hắn có biện pháp gì, kết quả tiểu tử này chẳng hiểu gì cả, thật sự cho rằng dâng hương đơn giản như vậy sao?

Vị Long Nữ kia tính tình lạnh nhạt, không vướng bụi trần, ở Vân Mộng Đại Trạch hấp thu linh khí đất trời, tinh hoa nhật nguyệt, đạo hạnh sâu không lường được, đâu phải nói mời là mời được?

Nếu nói Lão Long Vương sắp thành Tiên năm xưa là một vị thần lương thiện, thích giúp đỡ kẻ yếu, thì vị Long Nữ này lại là một vị thần hoàn toàn không bị thiện ác trói buộc, không tranh giành với đời.

Cho dù một thành bá tánh chết trước mặt nàng, nàng cũng sẽ không chớp mắt nửa phần, giống như con người cũng sẽ không để ý đến sự hưng suy tồn vong của một ổ kiến.

Nhị gia giờ phút này đã chờ chết.

Ngay cả lão, người có ba phần giao tình với Long Nữ còn mời không được, Trương Cửu Dương một tiểu tu sĩ Đệ nhị cảnh, lấy cái gì đi mời?

Chỉ bằng hắn trẻ tuổi, bằng hắn tóc nhiều?

Nhị gia cười khẩy.

"Ồ, lần này hương không đứt này, Cửu ca thật lợi hại!"

A Lê kinh ngạc thốt lên.

Nhị gia khinh thường nói: "Đây là bởi vì Long Nữ căn bản không thèm để ý chút hương hỏa yếu ớt này, giống như những phàm nhân đến cầu mưa kia, có gì mà lợi hại."

Lão cảm thấy mình hình như lại tìm lại được một chút thể diện.

Ít nhất Long Nữ còn để ý đến lão một chút.

Quả nhiên, cảm giác hơn người đều là so sánh mà ra...

Ầm ầm!

Miếu thờ rung chuyển càng thêm kịch liệt, cửa sổ đã bắt đầu không đóng được nữa, dưới gió âm thổi quét, những kinh văn viết bằng máu tươi kia càng thêm ảm đạm, xem chừng sắp không ngăn được nữa rồi.

"Thôi vậy, dù sao ta vốn dĩ phải chết, chẳng qua là chết muộn một chút mà thôi."

Nhị gia cũng nhìn thoáng rồi, bất lực thở dài.

"Còn có biện pháp cuối cùng."

Lúc này, Lý Diễm vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng nói.

Hắn nhấc Hồn Thiết Thương của mình lên, trong mắt kiên nghị lóe lên một tia quyết tuyệt, trong thời khắc nguy cơ này, vẫn kiệm lời như vàng, không nhanh không chậm.

"Cửa phá, ta đoạn hậu."

Hiện tại cách trời sáng chỉ còn chưa đến hai canh giờ, hắn quyết tâm một mình ở lại đoạn hậu, để Trương Cửu Dương và những người khác phá tường sau trốn đi.

Long Vương miếu này, chính là chiến trường cuối cùng của hắn.

Trương Cửu Dương lập tức lắc đầu nói: "Ta tuy không phải người của Khâm Thiên Giám các ngươi, nhưng cũng sẽ không bỏ lại đồng bạn của mình mà một mình chạy trốn."

Hắn rút Trảm Quỷ Kiếm ra, lớn tiếng nói: "Lý tướng quân, lát nữa không bằng so tài một phen, xem ai trước khi chết giết được nhiều Âm binh hơn?"

Lý Diễm ngẩn ra, ánh mắt nhìn Trương Cửu Dương trở nên dịu dàng hơn vài phần.

Nếu như nói ban đầu, hắn chỉ vì nhiệm vụ mà không thể không bảo vệ Trương Cửu Dương, sau đó trong yến tiệc, vì La Bình, hắn bắt đầu có một tia tôn trọng đối với Trương Cửu Dương.

Vậy thì hiện tại, hắn đã dần dần coi Trương Cửu Dương như đồng đội kề vai chiến đấu trên chiến trường.

Không phải ai cũng có thể thản nhiên đối mặt cái chết, hào hiệp hy sinh như vậy.

Ở trên người Trương Cửu Dương, hắn phảng phất nhìn thấy bóng dáng đám huynh đệ vào sinh ra tử năm xưa.

"Còn có ta, ta cũng muốn giết Âm binh!"

A Lê giơ con dao bếp nhỏ của mình lên, hưng phấn nói: "Dao của A Lê rất nhanh đó, các ngươi đừng thua ta đấy nhé~"

Trương Cửu Dương và Lý Diễm liếc nhau, sau đó cùng bật cười.

Thời khắc sinh tử, hán tử ít nói cười này dường như cũng mở rộng lòng mình, hắn vốn không có thiện cảm với quỷ vật lại đưa tay ra, xoa xoa đầu A Lê.

"Không ngờ Lý Diễm ta, trước khi chết còn có thể kết giao được hai người bạn."

Một người tên Trương Cửu Dương, một người tên Giang Ấu Lê.

Bốp!

Cửa bị phá.

Sương mù âm u tràn vào, Âm binh giết tới.

Ba người đều không hề sợ hãi, đang muốn đại khai sát giới thì đột nhiên một đạo thanh âm như có như không vang lên, đại quân Âm binh trong sương mù dường như nhận thấy được điều gì, lại nhanh chóng dừng lại.

Trong đôi mắt lập lòe quỷ hỏa kia, dường như lóe lên một tia kinh hoảng và sợ hãi?

Nhị gia đang nhắm mắt chờ chết bỗng mở choàng mắt, đồng tử co rút vì kinh ngạc, trong cơn vui mừng khôn xiết còn thoáng vẻ khó tin.

"Long ngâm, là long ngâm!"

Trong nháy mắt, tiếng long ngâm kia liền từ xa vọng lại gần, dường như trong khoảnh khắc đã bay vút qua mấy trăm dặm.

Ầm ầm!

Cùng với tiếng long ngâm uy nghiêm, vang dội kia vang lên, là tiếng sấm đinh tai nhức óc.

Trong chốc lát, trời đất nổi mưa gió dữ dội, mây sét giăng đầy trời.

Một con bạch long dài khoảng trăm trượng, vảy trắng như ngọc, óng ánh trong suốt đang bay lượn giữa tầng mây, sừng tựa hươu, đầu tựa lạc đà, mắt tựa thỏ, cổ tựa rắn, bụng tựa con sò lớn, vảy tựa cá, móng tựa chim ưng, lòng bàn chân tựa hổ, tai tựa trâu.

Nàng tựa hồ hội tụ tất cả ưu điểm của sinh linh, sinh ra từ linh khí của đất trời, cường đại, thần bí, cao quý.

Trong thần thoại truyền thuyết mênh mông như biển cả, rồng luôn là khách quen trong các câu chuyện, hơn nữa thường đảm nhiệm vai trò quan trọng, là đối tượng mà vô số sinh linh hướng tới và sùng bái.