TRUYỆN FULL

[Dịch] Thần Phật Chính Là Ta

Chương 46: Danh Kiếm Thái Nhạc

Việc Thôi gia náo động ầm ĩ, nội dung giật gân, cảnh tượng kích thích, chưa đến nửa ngày đã truyền khắp cả Đông Quang huyện.

Nhị công tử và Ngọc Cầm vì tội thông gian và giết người, bị phán tử hình.

Lý Thần Bà thì hôn mê bất tỉnh tại nhà, đến đêm vẫn không qua khỏi, bỏ mạng, càng thêm mấy phần kỳ dị cho sự việc này.

Thôi lão gia sau khi chết hiển linh báo mộng, Trương Bán Tiên đấu pháp Thần Bà.

Chuyện này còn ly kỳ hơn cả trong tuồng chèo, nhất thời, danh tiếng "Thiết Khẩu Thần Toán" Trương Cửu Dương ở Vân Hà huyện nổi như cồn, còn có người truyền tai nhau rằng, thủy quỷ hung hăng ngang ngược ở Vân Hà huyện trước đó cũng bị Trương Cửu Dương trấn áp.

Hiện tại không biết có bao nhiêu người muốn tìm Trương Cửu Dương xem bói, nhưng vị đạo sĩ tuấn mỹ mang kiếm kia, sau khi náo loạn một trận lại phiêu nhiên rời đi, bặt vô âm tín.

Đêm trăng sáng, dưới gốc cây tùng.

Trương Cửu Dương đoan tọa trên một tảng đá xanh, tay kết Long Hổ Ấn, trong cơ thể mơ hồ vang lên tiếng long ngâm hổ gầm.

Gã trung niên râu dê thấy cảnh này sắc mặt hơi đổi, nếu không phải gã biết Trương đại sư là người, có lẽ còn tưởng rằng mình gặp phải Long Quân Hổ Yêu trong truyền thuyết.

A Lê cũng không nhàn rỗi, một bên hộ pháp cho Trương Cửu Dương, một bên đứng trên cây tùng thôn thổ nguyệt hoa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc lộ ra vẻ say sưa.

Trăng là Thái Âm, đối với yêu vật và quỷ vật đều là đại bổ, rất nhiều dã thú khai mở linh trí, đều sẽ triều bái minh nguyệt vào ban đêm, hấp thu nguyệt hoa để tăng tiến tu hành.

Không bao lâu sau, Trương Cửu Dương mở mắt, tinh quang lóe lên, rồi lại nhanh chóng thu liễm vào thân.

Lần đấu pháp này, hắn thu hoạch không nhỏ, trước hết là nghiệm chứng thực lực của mình.

Lý Thần Bà kia cũng có tu vi cảnh giới Điều Long Hổ, hơn nữa đã tích lũy nhiều năm, nhưng so với hắn, chất lượng pháp lực lại khác biệt một trời một vực.

Có thể thấy Ngọc Đỉnh Huyền Công quả thực bất phàm, trong cùng cảnh giới, có thể nói là xuất chúng.

Thứ hai, tàn hồn Hổ Yêu đã tiêu hóa hoàn tất, pháp lực của hắn lại tăng tiến thêm một chút, tuy không nhiều, nhưng cũng sánh ngang hắn khổ tu một tháng.

Rút ngắn đáng kể thời gian tiến đến cảnh giới Bách Nhật Quan.

Đợi đến khi lấy được gốc lão sâm ba trăm năm kia, hẳn là cũng gần đủ rồi.

Về phần oán niệm xung kích của tàn hồn Hổ Yêu, đối với Trương Cửu Dương mà nói đã không đáng kể, rất nhanh đã vượt qua được.

"Trương đại sư, ngài tu luyện xong rồi?"

Gã trung niên tiến lên hỏi.

Trương Cửu Dương gật đầu, rồi nhẹ nhàng đáp xuống, xách kiếm đi tới, hướng về phía Đông Quang huyện, A Lê tự động bay đến bên cạnh hắn, tay nhỏ nắm tay lớn.

"Trương đại sư, ngài thật lợi hại, hôm nay ta coi như được mở rộng tầm mắt!"

Giọng gã vô cùng hưng phấn, hướng về Trương Cửu Dương khen lấy khen để, quả thực xem như thần nhân.

"Hổ lớn như vậy, ngài chỉ một kiếm, thật sự quá lợi hại, ngài không phải là Kiếm Tiên trong truyền thuyết đấy chứ!"

Vừa nói, gã vừa tò mò nhìn thanh kiếm trong tay Trương Cửu Dương, ánh mắt vô cùng hâm mộ.

Hai chữ "Kiếm Tiên" thật sự quá đậm màu sắc truyền kỳ, tuy rằng quan phủ nghiêm cấm tuyên dương chuyện ma quỷ thần thánh, nhưng truyền thuyết liên quan đến Kiếm Tiên vẫn bền bỉ lưu truyền trong dân gian, được người đời truyền miệng.

Mở miệng phun ra, kiếm khí tung hoành, trảm yêu phục ma trong nháy mắt, tiện tay vung lên, kiếm quang bay đi, lấy đầu địch từ ngàn dặm!

Xong việc phủi áo đi, ẩn sâu công danh.

Gã trung niên khi còn bé cũng nghe chuyện Kiếm Tiên mà lớn lên, cho nên giờ phút này vô cùng kích động, càng muốn sờ thử bảo kiếm của Kiếm Tiên trong truyền thuyết.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của gã, thân hình Trương Cửu Dương hơi khựng lại, khóe miệng lộ ra một tia cười.

"Ngươi thích thanh kiếm này?"

Hai mắt gã trung niên sáng lên, nói: "Đó là tự nhiên, tuy rằng nhìn qua… tầm thường không có gì lạ, nhưng một kiếm đã chém được mãnh hổ!"

Nói tầm thường còn là nói giảm nói tránh, thanh kiếm này sau khi ra khỏi vỏ, quả thực giống như… một phôi kiếm rèn hỏng, đen sì, còn có mùi khét, khắp nơi đều là vết nứt.

Nhưng chính thanh kiếm như vậy lại vô cùng thần dị, gã khi đó tận mắt nhìn thấy, sau khi đầu mãnh hổ bị chặt xuống, vết cắt như bị lửa mạnh đốt cháy, đỏ rực như than.

"Nếu ngươi thích thì cứ cầm lấy mà xem."

Ngoài dự liệu của gã trung niên, Trương đại sư lại rất tùy ý đưa kiếm cho gã.

Nuốt một ngụm nước bọt, gã run rẩy rút kiếm ra.

Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, dưới ánh trăng, gã cảm thấy vết nứt trên thân kiếm dường như cũng đẹp lạ thường, hơn nữa còn đang từ từ lan ra.

Khoan đã, lan ra?

Gã trung niên trợn to mắt, trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm không lành.

Ngay sau đó, chỉ nghe "Rắc" một tiếng, ‘tiên kiếm’ dưới ánh trăng vỡ thành vô số mảnh vụn, loảng xoảng rơi xuống đất, chỉ còn lại một chuôi kiếm trơ trụi.

Kiếm… vỡ rồi?!!

Tay của gã trung niên run lên, giọng nói cũng lắp bắp.

"Vỡ, vỡ, vỡ…"

Trương Cửu Dương nhìn gã với vẻ cười như không cười, nói: "Làm sao bây giờ, thanh kiếm này khá đắt đấy."

Gã trung niên mặt như đưa đám, đây chính là tiên kiếm, gã làm sao mà đền nổi?

Trương Cửu Dương cười ha hả, cũng không trêu gã nữa, vỗ vỗ vai gã nói: "Đùa ngươi thôi, thanh kiếm này vốn dĩ luyện chế đã thất bại, lần này lại cưỡng ép vận dụng, tự nhiên sẽ vỡ nát, không liên quan đến ngươi."

Gã trung niên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Trương Cửu Dương ngồi xổm xuống, nhặt những mảnh vỡ thân kiếm lên, khẽ than một tiếng: "Đáng tiếc, rốt cuộc vẫn là không tìm được một thanh bảo kiếm chân chính."

Ngàn vàng dễ kiếm, danh kiếm khó cầu.

Đôi khi dù có tiền cũng không mua được một thanh bảo kiếm chân chính, phải có đủ quyền lực và mối quan hệ.

Mà hắn chân ướt chân ráo đến đây, có thể an thân lập mệnh đã là không dễ, đâu thể mong cầu xa vời những thứ này, chỉ tiếc uổng công có núi báu mà không dùng được, khó tránh khỏi tiếc nuối.

Nếu có thể luyện ra Trảm Quỷ Kiếm chân chính, thực lực của hắn tuyệt đối sẽ có một bước nhảy vọt về chất.

Nghe tiếng than thở của Trương Cửu Dương, ánh mắt gã trung niên lại lóe lên, vội hỏi: "Trương đại sư, ngài nói muốn tìm một thanh bảo kiếm chân chính, không biết bảo kiếm trong thế tục có được tính không?"

"Đương nhiên là tính, thật không dám giấu diếm, ta cần một thanh bảo kiếm để luyện chế pháp bảo, phẩm chất kiếm càng cao càng tốt, thanh kiếm này của ta đã tốn một trăm lượng bạc mua, nhưng vẫn chưa đủ tốt."

Nghe lời này, trên mặt gã trung niên lộ ra ý cười, mừng rỡ nói: "Trương đại sư, vậy thì phải chúc mừng ngài rồi!"

Không úp mở nữa, gã tiếp tục nói: "Lão gia nhà ta thích nhất là sưu tầm đồ cổ, trong đó có một vật sưu tầm chính là thanh danh kiếm truyền thế, tên là Thái Nhạc!"

Trương Cửu Dương nhướng mày, tựa hồ có ý động.

"Lai lịch của thanh Thái Nhạc kiếm này không nhỏ đâu, nghe nói là bội kiếm của Nhạc Tĩnh Chung, quân thần Đại Càn sáu trăm năm trước, do tông sư đúc kiếm Nhiếp Long Tuyền tìm được huyền thiết từ bên ngoài, tốn thời gian chín năm rèn thành, thổi lông tóc đứt, chém sắt như bùn!"

"Sau này Nhạc Quân Thần cầm nó quét ngang thiên hạ, công thành chiếm đất không gì cản nổi, chỉ tiếc Nhạc Quân Thần nổi danh nhất là cây Long Hổ Bá Vương Thương, cùng cây Long Tước Trảm Mã Đao dài bảy thước, thanh kiếm này rất ít dùng, cho nên thanh danh không lừng lẫy."

Trong lòng Trương Cửu Dương khẽ động, thì ra là bội kiếm của Nhạc Quân Thần, danh tướng khai quốc Đại Càn.

Nghe nói Nhạc Quân Thần không chỉ binh pháp như thần, võ nghệ càng là siêu phàm nhập thánh, khi đánh trận thường thân chinh đi đầu, xông pha trận mạc, một cây Long Hổ Bá Vương Thương thế như sấm sét, một cây Long Tước Trảm Mã Đao không gì cản nổi, kẻ cản đường người ngựa đều tan xác.

Lại không ngờ Nhạc Quân Thần không chỉ giỏi thương pháp và đao pháp, thì ra còn thông thạo cả kiếm pháp, chỉ là rất ít dùng mà thôi.

Không hổ là thiên hạ đệ nhất danh tướng lúc bấy giờ!

"Ta có thể cùng ngươi đi một chuyến Thanh Châu thành."

Lời này vừa nói ra, gã trung niên lập tức mừng rỡ trong lòng, nhưng còn chưa chờ gã nói chuyện, giọng của Trương Cửu Dương lại vang lên.

"Nhưng ta có một yêu cầu."

"Ngài nói."

"Đến Thanh Châu thành, ta muốn xem kiếm trước, nếu lời ngươi nói không sai, sau đó hãy bàn tiếp."

"Đó là tự nhiên, đó là tự nhiên!"

Gã trung niên mừng rỡ khôn xiết, vẻ mặt vô cùng kích động.

Lão gia cuối cùng cũng có cứu rồi!

"Được rồi, đi thôi."

"Đi Thanh Châu thành sao?"

"Không, ta phải đi lấy một thứ trước, một thứ mà Thôi lão thái gia từng tự miệng hứa hẹn."