TRUYỆN FULL

[Dịch] Thần Phật Chính Là Ta

Chương 50: Kim Phật trấn quỷ, Hỏa hải luyện kiếm (1)

Những quỷ vật bị oán khí điều khiển này không có nhiều thần trí, nhưng dù vậy, từ thần sắc và lời nói của Trương Cửu Dương, chúng dường như cũng cảm nhận được một sự sỉ nhục.

Trong khoảnh khắc, oán khí tích tụ bùng nổ hoàn toàn.

Ầm!

Phù lục trong phòng đồng loạt bốc cháy, hóa thành hỏa diễm cuồng bạo, nhiệt độ trong nháy mắt tăng vọt, tựa như hỏa ngục giáng lâm.

Trong mắt Trương Cửu Dương lộ ra một tia kinh ngạc, quỷ vật quả thật muôn hình vạn trạng, những lệ quỷ chết trong biển lửa này, lại có khả năng phóng hỏa.

"Cứu mạng!"

Chu quản gia đột nhiên hét lớn một tiếng, thần sắc hoảng sợ, thì ra quần áo của hắn cũng bốc cháy.

Càng quỷ dị hơn là ngọn lửa kia dập thế nào cũng không tắt, mắt thấy sắp lan đến người Chu quản gia, Trương Cửu Dương hừ lạnh một tiếng, nói: "A Lê."

"Đến đây!"

Ngay sau đó, A Lê từ âm ngẫu bay ra, hóa thành một trận âm phong thổi lên người Chu quản gia, dưới sự trùng kích của âm khí nồng đậm, ngọn lửa ngoan cường kia cuối cùng cũng tắt ngấm.

"Muốn chết!"

Một con lệ quỷ gầm lên một tiếng, trên người bốc lửa, lao về phía A Lê, trong mắt tràn đầy sát ý.

Kẻ bị lửa thiêu sống, phải chịu đựng sự giày vò cực lớn, oán khí cực nặng, trông vô cùng điên cuồng.

Nhưng ngay khi nó sắp nhào lên người A Lê, chỉ nghe một tiếng kiếm reo vang lên, trong trẻo lanh lảnh, tựa như tiếng kim loại va chạm.

Kiếm quang vụt qua, như ánh chớp thoáng hiện.

Quỷ vật toàn thân bốc lửa phát ra một tiếng kêu thảm thiết, thân thể bị một thanh bảo kiếm ghim sâu vào vách tường, tua kiếm màu vàng tung bay, mặc cho nó giãy giụa thế nào cũng khó mà lay chuyển.

Thái Nhạc Kiếm vốn là danh kiếm đương thời, vô cùng sắc bén, thêm vào đó là thân thể cường tráng kinh người sau khi Trương Cửu Dương thay máu rửa tủy, một kiếm giữa không trung, lại có thể cắm sâu vào đá mấy tấc.

Cổ kiếm mang theo sát phạt chi khí, khiến lệ quỷ kêu gào liên tục, thống khổ không thôi, ngọn lửa và khói đen trên người cũng dần tắt ngấm.

Những lệ quỷ khác muốn cứu viện, nhưng bị Trương Cửu Dương cản lại trước mặt.

Hắn tay kết Sát quỷ ấn, miệng niệm chú quyết.

"Thiên viên địa phương, nhân độn cửu chương. Thanh Long tương trợ, Bạch Hổ tương bang. Tiên sát ác quỷ, tái trừ hung ương..."

Theo tiếng niệm chú của hắn vang lên, pháp lực trong cơ thể như sông lớn cuộn trào, đạo bào trên người tung bay, tóc dài không gió tự động, một luồng phong mang vô hình lan tỏa xung quanh, khiến những quỷ vật kia liên tục lùi bước.

Chỉ là nghe thấy Chung Quỳ Sát Quỷ Chú, chúng đã run rẩy, hoảng sợ bất an, dường như trời sinh đã bị khắc chế.

Đây cũng là lý do Trương Cửu Dương dám quản chuyện này, có được truyền thừa của Chung Quỳ vị đại thần bắt quỷ này, hắn đối phó với quỷ vật thường sẽ làm ít công to.

Thiên sinh tương khắc, đây là ưu thế lớn nhất của hắn!

Nhưng đúng lúc này, Chu lão gia vẫn luôn im lặng đột nhiên đập vỡ chiếc gương đồng, sau đó nhặt một mảnh vỡ sắc bén, nhắm ngay cổ họng của mình.

Máu tươi từ từ rỉ ra, hắn lại dường như không hề cảm thấy đau đớn, ngược lại ngây ngốc cười.

"Đạo sĩ thối, mau dừng tay!"

"Nếu không chúng ta lập tức giết hắn!"

"Cút ngay!"

Quần quỷ cảm thấy sợ hãi, chúng phát hiện đạo sĩ trẻ tuổi trước mắt này thủ đoạn phi phàm, liền dùng Chu lão gia làm con tin để uy hiếp.

Nhìn máu tươi trên cổ Chu lão gia, Trương Cửu Dương khẽ nhíu mày.

Có chút bó tay bó chân.

"Ha ha ha, Chu quản gia, xem ra cao nhân ngươi tìm cũng chỉ có vậy thôi!"

Ngay khi tình hình rơi vào bế tắc, một tiếng cười hào sảng đột nhiên vang lên, tiếng vang như chuông lớn, vọng khắp bốn phương.

"A di đà phật, cứ để Phật gia ra tay hàng phục chúng!"

Ngay sau đó, một hòa thượng thân hình khôi ngô mặc tăng bào màu vàng, để râu quai nón bước vào phòng, trong tay nâng một pho tượng Kim Phật nhỏ cao chừng một thước.

"Tiểu đạo sĩ, xem kỹ thủ đoạn của Phật gia đây!"

Hắn cười lớn một tiếng, miệng niệm kinh văn, trong khoảnh khắc, Kim Phật trong tay nở rộ quang mang, chiếu sáng cả căn phòng.

Quần quỷ bị ánh vàng kia chiếu vào, đều kêu gào không thôi, hồn thể dường như có xu thế hòa tan.

Không kịp đề phòng, ngay cả A Lê cũng bị ánh vàng kia chiếu đến, khuôn mặt phấn nộn bị bỏng đến đỏ bừng, vội vàng trốn vào âm ngẫu.

"Cửu ca, Kim Phật kia thật là dọa quỷ!"

Trương Cửu Dương ngưng mắt nhìn những lệ quỷ bại lộ dưới Phật quang không chỗ ẩn thân, dần dần tan rã, rồi nhìn tượng Phật không ngừng nở rộ ánh vàng, trong lòng mơ hồ đã có suy đoán về thân phận của hòa thượng.

Ngoài ra còn có một điểm khiến hắn kinh ngạc, đó là khi nhìn thấy pho tượng Kim Phật này, trong lòng hắn dường như dâng lên một loại cảm giác quen thuộc khó tả.

Hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải.

Chu quản gia tiến lên nhỏ giọng nói: "Trương đại sư, vị này chính là Năng Nhân hòa thượng của Kim Thân Tự."

Trương Cửu Dương trong lòng cười lạnh.

Người này không đến sớm không đến muộn, lại cố tình đến vào lúc này, e rằng là lo lắng hắn cướp mất mối làm ăn.

Nhưng hắn cũng không vội, bởi vì giọng của A Lê vang lên bên tai hắn.

"Cửu ca, Kim Phật của đại hòa thượng này lợi hại, nhưng hắn quá coi thường những lệ quỷ kia rồi, chúng rất hung dữ đấy."