Trong khuê phòng của Nhạc Linh.
Nàng vừa mới tỉnh giấc, khoác lên mình chiếc áo ngủ lụa màu vàng nhạt, lờ mờ hiện ra vóc dáng thon thả, khỏe khoắn. Mái tóc đen như mây xõa xuống, đôi chân trần trắng nõn bước trên tấm thảm mềm mại như bạch ngọc, đẹp tựa đóa sen.
Phá cảnh độ kiếp, lại thêm hộ đạo cho Trương Cửu Dương, mấy ngày nay nàng cũng có chút mệt mỏi. Nhưng thể chất nàng đặc biệt, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là có thể tinh thần sung mãn, khôi phục như ban đầu.
Bá Vương Thương treo trên bức tường cạnh đó, dường như cảm nhận được chủ nhân tỉnh giấc, phát ra tiếng long ngâm hổ gào mơ hồ.
Nó đã trung thành canh gác suốt đêm, đừng nói là kẻ địch, ngay cả một con muỗi cũng không dám bay vào căn phòng này.