"Phụ mẫu ả làm nghề buôn bán thảo dược, nhưng không lâu trước đột nhiên mất tích..."
Một suy đoán táo bạo hiện lên trong đầu hắn.
Chẳng lẽ hai con lừa này chính là... phụ mẫu của ả...
Trong 《Liêu Trai Chí Dị》 từng ghi lại câu chuyện tương tự, có thuật sĩ tinh thông Tạo Súc thuật, có thể biến phụ nữ, trẻ con thành lừa và dê, nhờ đó để buôn bán kiếm lời.
Phụ mẫu ả, hẳn là đã trúng phải loại pháp thuật như Tạo Súc thuật, vì vậy mới đột nhiên 'mất tích'.
"Nhanh như vậy đã chết rồi?"
Một bóng người từ trong nhà bước ra, hắn mặc hồng y, dung mạo anh tuấn nhưng giữa hai hàng lông mày lại có một luồng tà khí, ánh mắt nhìn hồn phách Tú Lan vô cùng chán ghét.
"Đúng là phế vật, vốn định luyện ngươi thành Dịch quỷ, không ngờ chỉ có chút oán khí này, thật lãng phí Câu Hồn phù của ta!"
Hắn cũng không ngờ, Tú Lan trải qua sự tra tấn phi nhân như vậy, cuối cùng lại nhiễm bệnh chết đi, linh hồn lại gần như không có oán khí.
Điều này khiến kế hoạch luyện chế Dịch quỷ của hắn tan thành mây khói, nhưng không sao, thứ hắn thật sự muốn tra tấn... là cặp vợ chồng kia.
"Nữ nhi của các ngươi thật lương thiện, ha ha, ta thích, sau này ta sẽ từ từ tra tấn ả, khiến ả vĩnh viễn không được siêu sinh!"
Đôi lừa kia phát ra tiếng kêu phẫn nộ.
Nam tử phá lên cười ha hả, âm thanh lại càng lúc càng lạnh, tràn đầy hận ý.
"Lần này, các ngươi cuối cùng cũng có thể hiểu được tâm tình của ta rồi."
Hắn nhặt cây sài đao bên cạnh, chầm chậm đi về phía hai con lừa kia.
Hồn phách của Tú Lan muốn ngăn cản, hắn há miệng phun ra một luồng yêu phong, thổi Tú Lan dạt vào góc tường.
"Ta nói ngươi tiếp đủ sáu trăm khách, sẽ thả phụ mẫu ngươi."
"Đáng tiếc ngươi không làm được."
"Nhưng nói thật cho ngươi biết, dù ngươi có làm được, ta vẫn sẽ giết chúng, dù sao... ta chính là muốn chơi chết cả nhà các ngươi!"
Gương mặt hắn vặn vẹo, tràn đầy khoái cảm báo thù.
Tối nay, hắn muốn ăn bánh thịt lừa nướng.
Nhưng ngay khi lưỡi đao trong tay hắn sắp chém xuống, thần sắc đột nhiên biến đổi. Tay hắn bắt ấn quyết, thân hình trong gang tấc lóe lên một ánh sáng, thoắt ẩn thoắt hiện, đã đột ngột độn đến ngoài ba trượng.
Ầm!
Một thanh phấn sắc thái đao chém đứt cọc gỗ, sắc bén vô cùng.
"Tiểu nhân phương nào, còn dám đánh lén——"
Vút!
Lời còn chưa dứt, thanh thái đao còn lại trong tay A Lê đã xoay tròn ném ra, nhanh như sao băng, nam tử chỉ kịp nghiêng người né tránh.
Phấn sắc thái đao sượt qua mặt hắn bay đi, rồi cắm sâu vào tường.
Một vệt máu tươi chảy xuống, chỗ bị thương của nam tử lại hiện ra từng sợi lông màu đỏ, sau lưng xuất hiện một cái đuôi màu đỏ.
A Lê vươn tay, thanh phấn sắc thái đao cắm trên tường lại bay về, nàng tay cầm song đao, váy trắng dần dần chuyển sang màu đỏ, đằng đằng sát khí nhìn nam tử, hai bím tóc nhỏ dựng thẳng lên trời.
"Lệ quỷ?"
Nam tử khẽ nhíu mày, trong mắt lóe lên vẻ kiêng dè.
Tiểu quỷ này oán khí hơi nặng, chỉ là nàng và ta không thù không oán, tại sao lại ra tay?
"Tiểu súc sinh, ta khuyên ngươi mau cút đi, đừng cản trở Hồ Gia ta tối nay làm việc, nếu không vừa hay bắt ngươi luyện thành Dịch quỷ!"
Nhưng hắn vừa mới nói xong, liền nghe thấy một âm thanh chậm rãi vang lên, đó là âm thanh kiếm thân ma sát với vỏ kiếm.
Dưới màn đêm thăm thẳm, một đạo kiếm quang đỏ rực từ từ ra khỏi vỏ.
Trương Cửu Dương rút kiếm tiến lên, quanh thân dường như có kiếm khí vô hình lượn lờ, thổi đạo bào bay phần phật, tóc đen tung bay.
"Cửu ca, hắn mắng ta!"
A Lê có chút tủi thân.
"Ta nghe thấy rồi."
Trương Cửu Dương thản nhiên nói: "Lát nữa cắt lưỡi hắn."
……