TRUYỆN FULL

[Dịch] Thần Phật Chính Là Ta

Chương 116: Đô Xương Thần Vương Giang Ấu Lê (2)

Hắn vừa nói, vừa hướng mặt về phía tinh đẩu, niêm hương ba vái.

Trong nghi lễ Đạo giáo, việc dâng hương có các hình thức: thiêu hương, hành hương, thiêu đầu hương, tâm hương và niêm hương. Cái gọi là niêm hương chính là phải dùng tay trái cầm hương, không được dùng tay phải, sau đó niêm hương ba lần, ngâm Hương Tán, rồi đốt Hương Phù.

Tượng trưng cho việc cúng dường Ngọc Thanh Cung, Thượng Thanh Cung và Thái Thanh Cung Tam vị Thiên Tôn.

Cắm nén hương vào Quy Hạc Lô, Trương Cửu Dương đốt một tờ giấy vàng, bên trên dùng chu sa viết tên và sinh thần bát tự của A Lê.

Khi tờ giấy vàng cháy thành tro rơi vào lư hương, mọi công việc chuẩn bị đều đã hoàn tất, chỉ còn lại bước cuối cùng.

Trương Cửu Dương tay cầm Đô Xương Thần Vương Phù, chân đạp Cương bộ, miệng lẩm nhẩm niệm chú.

“Đệ tử Trương Cửu Dương, được Chung Quỳ đại thần ban phù, nay sắc phong Giang thị Ấu Lê làm Đô Xương Thần Vương, thống lĩnh Ngũ Xương binh mã, hàng yêu phục ma, trừng ác dương thiện…”

Khi hắn vừa dứt lời, Đô Xương Thần Vương Phù trong tay tức khắc bắn ra ánh vàng rực rỡ, khoảng sân vốn tối đen bỗng sáng bừng lên. Trong thoáng chốc, hắn dường như nghe thấy vô số tiếng chém giết và gầm thét.

Ba mươi vạn Xương binh tiếng hô rung trời, quân uy hùng tráng, đủ sức lay động nhật nguyệt!

Khiến đất trời phải biến sắc!

Ngay sau đó, Đô Xương Thần Vương Phù hóa thành một đạo lưu quang bay vào giữa mi tâm của A Lê, cả người nàng lập tức được kim quang bao phủ. Trên gương mặt nhỏ nhắn non nớt ấy, lại thấp thoáng lộ ra một tia uy nghiêm.

Âm khí trên người nàng nhanh chóng trở nên mạnh hơn, nhưng khác với lệ quỷ tầm thường, trong luồng hung sát chi khí kinh tâm động phách ấy lại có mấy phần quang minh chính đại.

Trương Cửu Dương trong lòng hơi căng thẳng, ánh mắt dán chặt vào A Lê.

Không biết qua bao lâu, kim quang trên người A Lê cuối cùng cũng từ từ tiêu tán, âm khí đang tăng nhanh của nàng cũng ngừng lại. Lúc này Trương Cửu Dương mới chú ý thấy chiếc váy trắng trên người nàng gần như đã bị máu tươi nhuộm đỏ hoàn toàn, chỉ còn sót lại một góc vạt áo nhỏ.

Nàng đã nửa bước chân đặt vào tầng thứ "Hung", giống như Vân Nương lúc trước.

Trương Cửu Dương thầm kinh ngạc, tiểu quỷ ngày trước bị Vân Nương dễ dàng khống chế, giờ đã là một hồng y quỷ có thể một mình chống đỡ một phương. Cộng thêm hai thanh dao phay màu hồng phấn kia, nếu thật sự giao đấu, e rằng Vân Nương đã không còn là đối thủ của A Lê.

Lông mi khẽ run, A Lê chậm rãi mở mắt, ánh mắt có vẻ hơi nghi hoặc.

"Cảm giác thế nào?"

Trương Cửu Dương hỏi.

"Cảm giác..."

Nàng nhìn bàn tay mình, nghi hoặc nói: "Giống như vừa ăn một xiên kẹo hồ lô hơi nóng vậy."

Trương Cửu Dương lắc đầu bật cười, quả nhiên là cách hình dung chỉ tiểu nữ hài mới có.

Lúc này, A Lê ngẩng đầu nhìn Trương Cửu Dương, khẽ "Ồ" một tiếng, nói: "Cửu ca, sao trên người huynh lại có nhiều luồng khói kỳ lạ thế này..."

Nàng khịt khịt mũi ngửi, nói: "Thơm quá!"

Trương Cửu Dương trong lòng chấn động, khói lạ, chẳng lẽ là hương hỏa?

Tuy 《Chung Quỳ Tước Quỷ Đồ》 đã đổi thành 《Vương Linh Quan Trấn Thủ Lăng Tiêu Đồ》, nhưng cùng với sự lan truyền của truyện Chung Quỳ bắt quỷ, mỗi ngày vẫn có rất nhiều hương hỏa bay tới, ẩn vào thức hải của hắn rồi biến mất không thấy đâu.

Điều này khiến Trương Cửu Dương rất tiếc nuối, nếu có thể chuyển số hương hỏa này cho Vương Linh Quan, biết đâu bây giờ hắn đã nhận được truyền thừa rồi cũng nên.

Chỗ hương hỏa này vô hình vô tướng, ngay cả pháp nhãn của Nhạc Linh cũng không thể nhìn thấy. Trước kia A Lê cũng không thấy được, nhưng bây giờ nàng lại có thể thấy rồi.

"Những luồng khói này... ngươi có thể ăn được không?"

Trương Cửu Dương hỏi. Nếu A Lê cũng có thể hấp thu hương hỏa để mạnh lên, vậy sau này chỗ hương hỏa dư thừa chẳng phải là có thể cho nàng dùng sao?

A Lê thử hít một hơi, hương hỏa từ miệng nàng đi vào, nhưng lại thoát ra từ mũi, hoàn toàn không thể hấp thu.

Khiến nàng thèm đến chảy cả nước miếng.

"Rõ ràng ngửi rất thơm, vậy mà lại không ăn được..."

Trương Cửu Dương trong lòng đã hiểu, xem ra nàng không thể hấp thu hương hỏa của người khác. Nói như vậy, chẳng lẽ phải cần người khác tới thờ cúng nàng?

"A Lê, mấy ngày này, nếu có cơ hội, ngươi hãy làm chút việc tốt, giúp đỡ người khác."

Hắn định thử để A Lê đi theo con đường thần đạo.

A Lê tuy không hiểu tại sao, nhưng cũng lặng lẽ ghi nhớ trong lòng. Chuyện Cửu ca dặn dò, nàng trước nay không hỏi nhiều, cứ thế làm theo là được.

"Đúng rồi Cửu ca, ngoài khả năng chiêm bốc, ta hình như còn có thêm một năng lực nữa!"

"Năng lực gì?"

Nàng kiêu hãnh vỗ ngực nói: "Ta có thể triệu tập Ngũ Xương binh mã!"

Trương Cửu Dương trong lòng cả kinh, Ngũ Xương binh mã?

Theo lý mà nói, A Lê bây giờ chính là Đô Xương Thần Vương đầu tiên của thế giới này, có thể thống lĩnh tất cả Ngũ Xương binh mã trong thiên hạ. Chỉ tiếc nàng hiện chỉ là một tướng không quân, có quyền hành mà chẳng có binh mã dưới trướng thì cũng vô dụng.

Nhưng nếu nàng thật sự có thể triệu tập Ngũ Xương binh mã, vậy thì lợi hại rồi!

Trương Cửu Dương nhớ lại đám Ngũ Xương binh mã hung hãn trong cảnh tượng vừa rồi, trong lòng không khỏi ngứa ngáy. Năng lực của A Lê cũng xem như là của hắn, nếu thật sự có một đám quỷ thần mạnh mẽ như vậy phục vụ dưới trướng mình, tuân lệnh hành sự, há chẳng phải thiên hạ vô địch rồi sao?

Cái gì Hoàng Tuyền chứ, trong nháy mắt đã tắm máu nó rồi!