TRUYỆN FULL

[Dịch] Thần Phật Chính Là Ta

Chương 121: Bạch Long bố vũ, Nhạc Linh lai tín (2)

Long Vương Miếu.

Một vị bạch y nữ tử bước vào, váy trắng như sen, đai áo tựa mây, mái tóc đen dài mềm mại rủ xuống, phiêu dật trong gió nhẹ.

Bước đi nhẹ nhàng, la tất sinh trần.

Nàng đeo mạng che mặt, che khuất dung mạo, nhưng đôi mày lộ ra lại thanh tú như họa, đặc biệt là đôi mắt kia, tựa như mây trắng thanh khiết cao nhã, phảng phất thần minh không nhiễm khói lửa nhân gian.

Bạch y nữ tử khẽ bước vào miếu thờ, dùng đôi đồng tử màu lưu ly tĩnh lặng nhìn thần tượng Long Vương, ánh mắt có vẻ phức tạp.

Hồi lâu sau, nàng rũ mắt, tầm mắt rơi vào ba nén hương đã cháy hết.

Tay phải từ trong tay áo tựa mây đưa ra, bấm quyết tính toán.

Ngón tay nàng trắng nõn thon dài, mảnh mai xinh đẹp, giữa ngón tay luân chuyển ánh sáng trắng nhàn nhạt, tựa bạch ngọc trong suốt dưới nắng, ẩn chứa đạo vận huyền diệu.

Mái tóc phiêu dật, bạch y thoát tục.

Một lát sau, nàng dừng tính toán, thân ảnh bước ra khỏi Long Vương Miếu, đi về một hướng.

Nói cũng kỳ lạ, bạch y nữ tử này tuy đeo mạng che mặt, nhưng vóc người yểu điệu thon dài, khí chất lại càng hiếm thấy trên đời, vậy mà bá tánh đi ngang qua đều như không nhìn thấy nàng.

Dường như hoàn toàn không nhìn thấy nàng.

Chỉ có một đứa bé linh khí dồi dào, hoa mắt một cái, nói: "Ủa? Chỗ đó hình như có một tỷ tỷ rất xinh đẹp, sao lại biến mất rồi?"

Cuối cùng bị phụ mẫu xách tai lôi đi.

Bạch y nữ tử lặng lẽ đi trong thành, xung quanh rất náo nhiệt, còn có không ít người đang vui mừng vì trận mưa vừa rồi, nàng đều làm như không thấy, trong mắt không một gợn sóng.

Cuối cùng, nàng đi đến đích đã suy tính ra, một căn nhà nông bằng đất bình thường, vừa rách nát vừa nhỏ bé.

Nàng không gõ cửa mà đi xuyên qua cửa.

Trong phòng có một lão nhân đang hấp hối, lão dường như sắp chết, bên cạnh cũng không có người thân, cứ thế cô độc nằm trên giường, già nua lọm khọm.

Nếu Trương Cửu Dương ở đây, sẽ nhận ra, vị lão nhân tính mạng đang nguy kịch này chính là người hôm nay đã đến Long Vương Miếu thắp hương.

Sau khi từ Long Vương Miếu trở về, lão dường như đã trút hơi sức cuối cùng, về đến nhà liền nằm liệt giường, xem ra sắp lìa đời.

Lúc này, trong cơn mơ màng, lão dường như nghe thấy có người đang gọi tên mình.

"Là ngươi đã dâng hương cho ta sao?"

Giọng nói kia trong như suối lạnh, lão chưa từng nghe qua giọng nói nào êm tai như vậy.

Lão nhân chậm rãi mở mắt, thấy một nữ tử dường như đang tỏa ra tiên quang, ngay cả mỗi sợi tóc cũng lưu chuyển ánh sáng, đôi đồng tử màu lưu ly kia đang tĩnh lặng nhìn lão.

Nghe lời nàng nói, lão nhân tinh thần chấn động, vẻ mặt đột nhiên trở nên vô cùng kích động.

"Ngài, ngài là Long Vương?"

Bạch y nữ tử lắc đầu, nói: "Ta không phải đâu."

Nàng lại hỏi: "Là ngươi đã dâng hương cho ta sao?"

Lão nhân vội vàng gật đầu, nước mắt lưng tròng, nói: "Long Vương, thì ra ngài không sao, tốt quá rồi, Cẩu Oa Tử có thể yên lòng nhắm mắt rồi!"

Tín đồ thành kính như vậy, nếu là người khác chắc chắn sẽ kính trọng, nhưng bạch y nữ tử lại thản nhiên nói: "Ta thấy ngươi đang nói dối."

Thấy lão nhân còn muốn kích động nói gì đó, nàng thản nhiên nói: "Thôi được rồi, để ta tự xem vậy."

Một ngón tay điểm vào mi tâm lão nhân, thông qua ký ức của lão, nàng thấy được mọi chuyện xảy ra ở Long Vương Miếu hôm nay.

Thì ra người dâng hương là một tiểu đạo sĩ áo xanh.

Nàng có chút không hiểu, vì sao một tiểu đạo sĩ bình thường lại có hương hỏa chi lực lớn đến vậy, thậm chí khiến nàng cũng suýt không chịu nổi, phải đích thân rời cung, làm mưa để đáp lại hương hỏa.

"Ngươi không phải Long Vương…"

Lão nhân cuối cùng cũng bình tĩnh lại, lão có chút thất vọng, sau đó lại tràn đầy mong đợi hỏi: "Vậy ngươi hẳn là quen biết Long Vương nhỉ, ngài ấy... vẫn khỏe chứ?"

Bạch y nữ tử hơi do dự một chút, nói: "Ngài ấy mất rồi."

Lão nhân toàn thân chấn động, trong mắt lập tức nước mắt lưng tròng, khí tức dần tiêu tán.

Trước khi ý thức hoàn toàn chìm vào bóng tối, lão nghe thấy giọng nói tựa tiên nhạc kia lại vang lên.

"Ngài ấy không nợ các ngươi đâu, nước các ngươi tưới năm đó, ngài ấy đã trả xong từ lâu rồi."

"Chỉ là không nỡ rời xa các ngươi thôi."

...

Trương Cửu Dương trở về nhà, phát hiện A Lê đã tỉnh, còn đang xách hai thanh thái đao màu hồng phấn, bắt được một tiểu nhân áo vàng kỳ quái trong ao.

Tiểu nhân kia trông mập mạp, chỉ cao chừng bốn tấc, mặc áo vàng, đội mũ vàng, mang khăn vàng, lưng đeo một bao vải lớn.

Lúc này nó bị A Lê đè trên bờ, miệng không ngừng kêu la.

"Cứu mạng! Ta không phải kẻ trộm, ta là Khánh Kỵ, là tín sứ của Nhạc Linh chủ nhân!"

"Đừng giết ta, hu hu hu!"

"Ta đến đưa thư cho Trương Cửu Dương!!"

A Lê dùng sống đao vỗ nhẹ lên đầu nó, rồi lại dùng tay véo véo đám thịt mỡ trên người nó, hết sức kinh ngạc nói: "Ngươi béo thế này sao chạy nhanh vậy, ta suýt nữa không bắt được ngươi..."

Nàng ném tiểu nhân áo vàng tới lui, chơi đùa thỏa thích.

Trương Cửu Dương khẽ thở dài, cười nói: "A Lê, không được vô lễ."

Tiểu nha đầu này chắc là ở nhà rảnh rỗi quá lâu, đột nhiên gặp có kẻ xông vào, lại còn là một tiểu nhân áo vàng thú vị thế này, nên mới nổi hứng trêu đùa.