TRUYỆN FULL

[Dịch] Thần Phật Chính Là Ta

Chương 139: Kỳ Án Lột Da, Minh Vương Ngọc Bội (2)

Nhưng đi đi về về, cộng thêm thời gian phá án, nàng không thể đảm bảo mình sẽ kịp thời trở về.

"Trương Cửu Dương, quân lệnh như núi, ta phải lập tức lên đường đến Dương Châu, cho nên nhiệm vụ lần này đành phải hủy bỏ, chỉ dựa vào một mình ngươi thì quá nguy hiểm."

Sau khi cân nhắc, dù trong lòng vô cùng tiếc nuối, nhưng nàng vẫn đưa ra lựa chọn.

Tính mạng của muội muội là mạng, tính mạng của Trương Cửu Dương cũng là mạng.

Nàng sẽ không vì điều tra án mà không màng đến tính mạng của bằng hữu.

Trương Cửu Dương lại lắc đầu nói: "Theo lời Thiên Tôn, nếu ta không đến La Điền huyện tham gia khảo hạch, sẽ phải đối mặt với sự truy sát của tất cả Thiên Can thuộc Hoàng Tuyền, không chết không ngừng, cho nên ta không có lựa chọn."

"Không, ngươi có."

Nhạc Linh quả quyết nói: "Ta bây giờ sẽ sắp xếp cho ngươi vào Kinh Đô, ở trong Bạch Hổ Các của Khâm Thiên Giám, ngươi yên tâm, Kinh Đô có Hộ Quốc Đại Trận, Thiên Tôn nếu dám đến, vừa hay giết hắn!"

Kinh Đô là thiên hạ đệ nhất hùng thành, dưới sự bảo vệ của Hộ Quốc Đại Trận, không có bất kỳ tà túy nào có thể may mắn thoát được.

Vì vậy Kinh Đô cũng là thành trì duy nhất trong Cửu Châu chưa từng xảy ra tà túy tác loạn, là tịnh thổ trong mắt nhiều tu sĩ.

Trương Cửu Dương khẽ thở dài, nói: "Rồi sao nữa?"

Nhạc Linh ngẩn ra.

"Vậy thì cả đời này ta không ra khỏi Kinh Đô, làm một con chim hoàng yến bị giam cầm sao?"

Trương Cửu Dương mỉm cười, nói: "Đây không phải là tác phong của ta."

Hắn đúng là có chút sợ chết, nhưng không hề nhút nhát, huống chi Thiên Tôn chưa chắc đã không có cách giết hắn mà không cần tiến vào Kinh Đô.

Theo hắn biết, thế giới này cũng có Yếm Thắng Chi Thuật.

Vẫn là câu nói đó, nếu không trốn thoát được, vậy thì tiêu diệt hắn!

Nhạc Linh trầm mặc một lát, nói: "Tiền bối năm đó trà trộn vào Hoàng Tuyền, họ Gia Cát, tên Vũ, là người con trai kiệt xuất nhất của Giám Chính."

Trương Cửu Dương ngây người, hắn không ngờ Giám Chính lại phái chính con trai mình đi làm chuyện nằm vùng hung hiểm như vậy.

"Giám Chính nói, đây là chuyện hối hận nhất mà lão từng làm trong đời."

"Trương Cửu Dương, ta không muốn có ngày phải hối hận khi đến tế trước mộ ngươi, cho nên, ta chỉ đành giúp ngươi đưa ra lựa chọn trước."

Nàng chậm rãi rút Long Tước Đao ra, xoay ngược sống đao, lại định đánh ngất Trương Cửu Dương để cưỡng ép mang đi.

"Chờ một chút!"

Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, tâm trí Trương Cửu Dương xoay chuyển cực nhanh, lên tiếng nói: "Ngươi quên Lâm Hạt Tử chết thế nào rồi sao?"

Lưỡi đao của Nhạc Linh hơi khựng lại.

Trong đầu nàng hiện lên bóng hình áo bào đỏ, mặt sắt râu quai nón, vị Chung Quỳ nhai nát thiên quỷ, tay nắm sấm sét kia đã để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc cho nàng.

Ngay cả Giám Chính Đệ Lục Cảnh cũng không mạnh mẽ đến thế.

Nếu có vị quỷ thần này che chở, sự an toàn của Trương Cửu Dương chắc chắn được đảm bảo.

"Ngươi còn có thể triệu hồi Ngài ấy ra sao?"

"Không thể, nhưng ta còn có thủ đoạn khác."

Đây không phải Trương Cửu Dương lừa nàng, mà quả thật theo sự lan truyền của 《Linh Quan Giáng Ma Lục》 trong những ngày này, hắn cuối cùng đã thu thập được lượng lớn sức mạnh hương hỏa.

Phong Hỏa Luân dưới chân Vương Linh Quan đã từ đen trắng biến thành màu sắc.

Hắn có dự cảm, qua vài ngày nữa, hẳn là có thể nhận được lần truyền thừa đầu tiên của Vương Linh Quan.

Là hộ pháp trấn sơn đại thần của Đạo giáo, Lôi Bộ Nguyên Soái, Hỏa Phủ Thiên Tướng, địa vị của Vương Linh Quan ở Thiên Đình chắc chắn cao hơn Chung Quỳ rất nhiều.

Điểm này, từ uy lực của Ngọc Xu Thiên Hỏa có thể thấy rõ phần nào.

Vì thế Trương Cửu Dương vô cùng mong đợi lần truyền thừa đầu tiên này, có lẽ nó sẽ trở thành át chủ bài của hắn trong nhiệm vụ lần này.

Nhạc Linh chau mày lạnh lùng nhìn hắn, lặng lẽ dò xét, dường như muốn nhìn thấu lời hắn nói là thật hay giả.

Trương Cửu Dương cùng nàng thản nhiên đối mặt, ánh mắt một mực chân thành.

Hồi lâu, Nhạc Linh cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt, đưa ra nhượng bộ.

"Ngươi có thể đi, nhưng phải đáp ứng ta hai điều kiện."

"Điều kiện gì?"

"Thứ nhất, đeo vật này vào, dù là lúc tắm rửa cũng không được tháo ra."

Nhạc Linh đưa tay vào trong cổ áo, từ trên cổ lấy ra một mặt dây chuyền.

Đó là một miếng Minh Vương ngọc bội, dùng sợi tơ vàng và chỉ đỏ buộc lại, Minh Vương được điêu khắc bằng ngọc tuy chỉ cao ba tấc, nhưng sống động như thật, Kim Cang trợn mắt, khí chất uy mãnh bá đạo.

Trương Cửu Dương lại nhìn thấy sức mạnh hương hỏa trên miếng Minh Vương ngọc bội này.

"Đây là bảo vật Thiên tử ban cho khi ta được phong Minh Liệt Hầu, Minh Vương trên này nghe nói từng được một vị La Hán chuyển thế của Phật môn khai quang, lại ở Minh Vương miếu quanh năm chịu người tôn bái, hấp thụ đầy hương hỏa, vô cùng thần dị."

Trương Cửu Dương nhận lấy mặt dây chuyền, chất ngọc sáng bóng, vẫn còn hơi ấm.

Chỉ dùng tay chạm vào đã mơ hồ cảm nhận được một luồng sức mạnh quang minh, rộng lớn, ấm áp, cơ thể dường như cũng trở nên ấm hẳn lên.

"Thứ này dùng thế nào?"

"Chỉ cần đeo là được, có thể giúp ngươi chắn tai ương, thời khắc mấu chốt có thể cứu mạng."

Trương Cửu Dương nghe vậy cũng không khách sáo với nàng nữa, trực tiếp đeo Minh Vương ngọc bội này lên cổ, giấu vào trong vạt áo.

Không biết có phải ảo giác hay không, đầu mũi hắn dường như thoảng qua một làn hương khí như có như không, rất lâu không tan.

Thấy Trương Cửu Dương ngoan ngoãn đeo ngọc bội, Nhạc Linh mới xem như thở phào nhẹ nhõm, nói: "Chuyện thứ hai, ta sẽ điều một vị Linh Đài Lang đến bảo vệ ngươi chu toàn, đồng thời ngươi phải hứa với ta, một khi gặp phải nguy hiểm mà ngay cả hắn cũng không thể ứng phó, ngươi phải lập tức dừng lại, rút lui ngay!"

Nàng cuối cùng vẫn không yên tâm để Trương Cửu Dương một mình đến La Điền huyện, tuy hắn là một nam nhân giỏi tạo ra kỳ tích, có rất nhiều bí mật, nhưng dù sao cũng chỉ mới ở Cảnh giới thứ hai.

Ngay cả Gia Cát Vũ ở Cảnh giới thứ năm còn gục ngã trong cái gọi là khảo hạch này, đủ thấy mức độ hung hiểm của nó.

Trương Cửu Dương gật đầu cười nói: "Yên tâm, ta cũng sợ chết lắm, thật sự gặp nguy hiểm, ta chắc chắn sẽ là người chạy đầu tiên."

Nhạc Linh gật đầu.

Lúc này A Lê xách hộp thức ăn nhảy chân sáo tới, còn cách một khoảng xa đã gọi: "Cửu ca, Minh Vương tỷ tỷ, hôm nay có thịt kho tàu, còn có rượu nữa!"

Trương Cửu Dương nói: "Ăn xong bữa cơm này rồi hẵng đi."

Nhạc Linh lại lắc đầu, nàng lấy ra hai vò rượu trong hộp thức ăn, nói: "Quân lệnh như núi, tình thế khẩn cấp, không kịp ăn cơm rồi, chúng ta cạn vò rượu này, từ đây biệt ly."

Trương Cửu Dương cụng vò với nàng, rượu vào bụng, vô cùng cay nồng.

Hắn vốn không giỏi uống rượu, vì vậy chỉ uống vài ngụm liền dừng lại.

Nhạc Linh lại có tửu lượng rất tốt, vậy mà một hơi uống cạn cả vò rượu, đôi mắt sắc bén kia không những không có men say, ngược lại càng thêm sáng ngời.

Thấy Trương Cửu Dương chỉ uống vài ngụm, nàng mỉm cười, nói: "Phần còn lại cứ giữ lấy, đợi ta trở về sẽ uống tiếp."

Nói xong nàng huýt sáo một tiếng, lập tức tiếng vó ngựa vang lên, Tuyết Long Câu thần tuấn vô song tựa như một tia chớp trắng lao đến.

Nàng phi thân lên ngựa, cười sang sảng, nói: "Trương Cửu Dương, ta sẽ nhanh chóng lấy cái đầu của tên tà túy lột da kia, chúc quân khải hoàn!"

"Giá!"

Bạch mã hí vang, tiếng hí như gió bắc gào thét, lướt trên mặt nước mà đi, chỉ mấy hơi thở đã không còn thấy bóng dáng hiên ngang anh dũng kia đâu nữa.

Thật là một kỳ nữ tử tính tình nóng nảy quyết đoán, hào sảng không thua kém nam nhi.

"Minh Vương tỷ tỷ muốn đi đâu chơi, sao không mang ta theo?"

A Lê có chút buồn bực.

Trương Cửu Dương mỉm cười, xoa đầu nàng, hỏi: "A Lê đại tướng quân của ta, gần đây luyện Ngũ Xương Binh Mã thế nào rồi?"

Nghe vậy nàng kiêu ngạo ưỡn bộ ngực nhỏ, vuốt ve Ngũ Xương Binh Mã Đàn của mình nói: "Cửu ca, đến lúc đó huynh chắc chắn sẽ phải tròn mắt mà nhìn!"

"Cái đó gọi là nhìn bằng con mắt khác!"

Trương Cửu Dương lắc đầu cười nói: "Thu dọn hành lý đi, chúng ta sắp phải ra ngoài một chuyến."

"Đi đâu chơi? Giết ai?"

"La Điền huyện, giết tà túy."

...