TRUYỆN FULL

[Dịch] Thần Phật Chính Là Ta

Chương 146: Bách Quỷ Quan Hình, Xương Binh Hiện Thế (3)

Người nọ thò đầu ra, đôi mắt dưới bao bố dường như muốn nhìn về nơi nào đó, lại bị một đao vô tình chém bay đầu.

Máu tươi cuồn cuộn.

Trong khoảnh khắc, quỷ vật lại một lần nữa xông lên cướp đoạt, hướng về phía huyết nhục mà đi, kẻ chạy nhanh nhất là một nam tử huyền bào đầu đội mặt nạ sắt, ánh mắt đỏ ngầu.

Trên người hắn lệ khí cực nặng, tay cầm một thanh bảo kiếm đỏ rực như ngọc, bất kỳ quỷ vật nào dám chạy lên phía trước hắn đều bị một kiếm chém thành hai nửa.

Trảm Quỷ Kiếm tự động hấp thu âm khí, kiếm quang trở nên càng thêm rực rỡ.

Cuối cùng, Trương Cửu Dương là người đầu tiên chạy đến trước thi thể phạm nhân kia, ôm lấy cái đầu bị bao bố trùm kín.

Không biết có phải ảo giác hay không, ngay khi ôm lấy đầu, hắn cảm thấy vô số ánh mắt lạnh lẽo ập đến, sống lưng chợt lạnh buốt.

Trương Cửu Dương đối với việc này đã sớm có chuẩn bị, hắn biết một khi động thủ, liền không thể nào hoàn toàn giấu kín dương khí của bản thân, đến lúc đó ở giữa bầy quỷ, quả thực giống như đèn lồng, vô cùng bắt mắt.

Vì vậy hắn không hề có ý định chiến đấu, ôm đầu quay người bỏ chạy!

Âm binh thực sự quỷ dị, khi chưa hiểu rõ hơn, hắn không muốn chuốc thêm phiền phức, có thể trực tiếp cướp đi đầu là tốt nhất.

Nhưng đáng tiếc là, hắn muốn đi, Âm binh lại không buông tha hắn.

Trong khoảnh khắc, tựa như chọc phải tổ ong vò vẽ, quỷ hỏa trong mắt lũ Âm binh bừng cháy dữ dội. Chúng đồng loạt rút chiến đao, thân hình hóa thành từng luồng âm phong lạnh lẽo, ào ạt lao thẳng về phía Trương Cửu Dương, khí thế sát phạt ngập trời.

Sưu sưu sưu!

Đến trước tiên là những mũi tên bay tới như mưa, tựa như châu chấu lướt qua.

Bản thân mũi tên rỉ sét loang lổ, lại mang theo một luồng khí tức âm u sắc bén, phảng phất như bị ám bởi một lời nguyền đáng sợ nào đó.

Trương Cửu Dương tự nhiên không dám sơ ý, thân hình tung lên không, kiếm quang như thủy ngân tràn mặt đất, chém nát toàn bộ mũi tên bắn về phía mình.

Hắn nhìn thấy mấy mũi tên bắn trúng cây cối bên cạnh, kết quả trên cây không hề có vết tên, nhưng lại nhanh chóng khô héo.

Mí mắt giật một cái, Trương Cửu Dương nhớ tới những ghi chép về Âm binh, trong đó có một điểm, người chết dưới tay Âm binh thường không có vết thương trên người, nhưng lại chết một cách kỳ lạ.

Xoay người tiếp tục chạy, lại nghe thấy thanh âm của A Lê đột nhiên vang lên.

"Cửu ca mau trốn!"

Tiếng vó ngựa vang động, đạp nát con đường dài.

Trong sương trắng bỗng nhiên sáng lên một đôi mắt đỏ tươi, không ngờ lại là vị tướng quân mặc kim giáp trong đám Âm binh, hắn tay cầm trường thương, cưỡi một con chiến mã khô lâu, gào thét lao đến, thanh thế đáng sợ.

Sưu!

Một thương này hung hiểm đến cực điểm, cũng nhanh đến cực điểm, sát khí ngùn ngụt, dường như muốn đóng đinh kẻ sống dám cướp pháp trường này xuống đất!

Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, quá trình thực chiến tu luyện của Trương Cửu Dương trong thời gian này cuối cùng đã có hiệu quả.

Hắn gần như theo bản năng lách người né tránh, y phục bị mũi thương sượt qua làm rách, hiểm lại càng hiểm mà tránh được một thương như sét đánh này.

Đồng thời chuyển đổi hô hấp pháp, luồng khí tức phun ra tựa như gió lớn vạn dặm, thổi tan sương trắng xung quanh, bộc phát ra sức mạnh không thể tưởng tượng nổi.

Bạt kiếm thuật, Thanh Long xuất hải!

Kiếm quang lóe lên như kinh hồng, lướt qua chân chiến mã, Trương Cửu Dương thì như báo săn tung mình lên không, sau đó thuận thế tiếp đất lộn vòng, cầm kiếm bằng tay nghịch, bày ra thế của Lục Hợp kiếm thuật.

Chiến mã đang phi nước đại kêu lên một tiếng bi thảm, hai chân đồng loạt bị chặt đứt, mất thăng bằng ngã lăn ra đất.

Vị kim giáp tướng quân kia lại tỏ ra bình tĩnh không hề nao núng, hắn xoay trường thương chống xuống đất, sau đó từ trên không trung lộn người xuống ngựa, đứng vững vàng trên mặt đất, đôi mắt đỏ tươi kia nhìn chằm chằm Trương Cửu Dương.

Rất hiển nhiên, lúc sinh thời hắn hẳn cũng là một vị tướng quân có võ nghệ siêu phàm.

Bốn mắt nhìn nhau, đều có thể cảm nhận được đối phương không dễ chọc vào.

Có điều tình thế lại càng bất lợi hơn cho Trương Cửu Dương.

Bởi vì tất cả Âm binh khác đều đã chạy tới, kết thành chiến trận bao vây Trương Cửu Dương trùng trùng điệp điệp, trường thương như rừng, từ từ tiến tới.

Xem ra là không trốn thoát được rồi…

Trương Cửu Dương đặt bao bố đựng đầu lâu xuống đất, đồng tử dưới mặt nạ bắt đầu trở nên đỏ rực.

"A Lê, gọi người!"

A Lê nghe vậy lập tức bay ra khỏi Âm ngẫu, vỗ vào Ngũ Xương Binh Mã Đàn bên hông.

"Các tiểu quỷ, theo Đại vương giết Âm binh nào!"

Ngay sau đó, từng luồng âm phong từ trong đàn bay ra, hóa thành Xương binh, ngoài ba vị đại tướng quân Hồng Thiêu, Thanh Chưng, Du Tạc ban đầu, không ngờ còn xuất hiện thêm mấy chục bóng người nữa.

Đây đều là thuộc hạ mà nàng có được trong thời gian ra lệnh cho ba vị đại tướng quân lùng sục khắp núi non.

Nói đơn giản chính là bắt về từ trong mộ.

Trải qua thời gian luyện binh này, đám Xương binh đã không còn là du hồn, mà mang theo một tia khí tức Lệ quỷ, thân thể trở nên cường tráng, khí thế cũng càng thêm hung hãn.

Kinh khủng nhất là Hồng Thiêu Đại tướng quân, từng là một lão già đi đường cũng thở hổn hển, hiện tại lại có tám múi bụng, cơ bắp cuồn cuộn, tay cầm một thanh đại đao cán dài, khí tức dũng mãnh.

A Lê thân hình nhỏ bé bay lên, giơ cao con dao phay màu hồng phấn trước mặt đám kiêu binh dũng tướng.

"Hôm nay là trận đầu tiên bọn ta huyết tẩy Địa Phủ, chúng tiểu tốt, theo ta xông lên!"

...