TRUYỆN FULL

[Dịch] Thần Phật Chính Là Ta

Chương 79: Quỷ áp giường

Chia tay?

Trương Cửu Dương khựng lại một chút, sau đó ánh mắt có vài phần phức tạp.

Không thể không nói, nửa tháng này là những ngày không chút ưu phiền nhất kể từ khi hắn xuyên không đến, nghĩ rằng ngoài cửa có một cao thủ canh giữ, cảm giác an toàn kia thật không gì sánh bằng.

Chẳng cần lo lắng yêu ma quỷ quái gì.

Cùng Lão Cao uống rượu ăn thịt, trêu chọc La Bình khi nào mới tìm được vợ, thiếu niên thường sẽ lộ ra nụ cười ngượng ngùng, nếu bị nói dồn quá, còn cầm cả Ngân Thương của mình lên.

Khá có cảm giác tháng ngày yên bình tốt đẹp.

Nhưng Trương Cửu Dương biết, những điều này đều chỉ là tạm thời.

"Các ngươi chuẩn bị đi đâu?"

Nhạc Linh ném cành cây trong tay, treo Long Tước Đao bên hông, dùng dây lụa xanh buộc tóc, chiến bào đỏ tung bay trong gió đêm.

"Đến Trần Gia Thôn bị chôn dưới lòng đất kia."

"Hung thủ sẽ ở đó?"

Nhạc Linh nhàn nhạt nói: "Thật ra lần này ta vâng mệnh đến Thanh Châu, vốn dĩ là vì cái quỷ thôn kia."

"Quỷ thôn?"

Trương Cửu Dương chú ý tới cách dùng từ của nàng.

"Trần Gia Thôn sau khi xảy ra chuyện, nơi đó liền oán khí dày đặc, có người từng thấy, vào ban đêm Trần Gia Thôn lại xuất hiện, chỉ là bị một màn ánh sáng đỏ bao phủ."

"Phàm là kẻ nào đi lạc vào trong đó, đều không còn ai trở ra."

Trong lòng Trương Cửu Dương lạnh toát.

Thôn làng bị đất nứt chôn sống, lại vào lúc nửa đêm xuất hiện trở lại, người đi vào đều không thể ra được, nghĩ thế nào cũng thấy quỷ dị.

"Lão Cao và La Bình chỉ dò xét tin tức ở rìa ngoài cùng của quỷ thôn mà đã bị thương không nhẹ, bọn họ ước định vụ án quỷ thôn này là —— Sát cấp."

Tinh thần Trương Cửu Dương chấn động.

Quỷ, Hung, Sát, Tai, Uyên. Vân Nương chỉ mới nửa bước Hung cấp đã khiến hắn thập tử nhất sinh, không dám tưởng tượng tà vật Sát cấp sẽ đáng sợ đến mức nào.

Khó trách Khâm Thiên Giám sẽ phái Nhạc Linh, người đứng đầu Thiên Cương, đến đảm nhận vụ án này.

"Ta vốn định dẫn người xông vào thôn kia, nhưng trên đường nhận được tin tức ngươi truyền đến, nhận ra đây là một vụ án liên hoàn, liền tạm thời thay đổi kế hoạch."

Giọng Nhạc Linh trở nên nặng nề: "Ta đã đi trước một bước bảo vệ ngươi, nhưng hung thủ dường như đã có đối sách. Theo tin tức đáng tin, gần đây Sát khí trong Trần Gia Thôn càng ngày càng nồng đậm, nếu như không xử lý, e rằng sẽ lan sang các thôn làng và thị trấn xung quanh."

Còn một điểm nàng không nói, thân là người của Khâm Thiên Giám, nàng không thể tốn quá nhiều thời gian vào một vụ án.

Thời gian này, cấp trên đã không biết thúc giục bao nhiêu lần.

Nàng cũng đang chịu áp lực không nhỏ.

"Ta sẽ phái người khác âm thầm bảo vệ ngươi, khoảng thời gian tiếp theo, ngươi tốt nhất đừng ra ngoài, đợi ta từ quỷ thôn trở về, mọi chuyện hẳn là đều có thể kết thúc."

Ngũ Hành Thiên Quỷ Bí Thuật, bắt đầu từ Kim, kết thúc ở Thổ.

Nàng không biết tại sao rõ ràng mình đã giữ được tính mạng cho Trương Cửu Dương, nhưng hung thủ dường như không hề vội vàng, hơn nữa Sát khí trong quỷ thôn ngày một mạnh hơn, dường như bí thuật đang dần dần phát huy tác dụng.

Trực giác mách bảo nàng, không thể ngồi chờ chết, phải chủ động tấn công.

Trương Cửu Dương mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói lời muốn đi cùng bọn họ, tuy rằng mọi người quan hệ không tệ, nhưng hắn xét cho cùng không phải người của Khâm Thiên Giám.

Tà vật Sát cấp, hắn, một kẻ mới nhập môn ngay cả đệ nhị cảnh còn chưa vững chắc, vẫn là đừng đi tham gia náo nhiệt.

"Nhạc tỷ tỷ, ngày mai tỷ phải đi sao?"

A Lê có chút không nỡ nói: "Ta đi chuẩn bị bữa sáng cho các vị, làm chút món ngon..."

"Không cần, chúng ta bây giờ sẽ đi."

Nhạc Linh véo nhẹ bím tóc nhỏ của nàng, nói: "Sau này nếu có kẻ nào bắt nạt ngươi, cứ báo tên của ta."

Nói xong nàng và Trương Cửu Dương nhìn nhau, khẽ gật đầu, sau đó quay người rời đi, không hề chần chừ dây dưa.

Ngoài phủ đệ, đã có người chuẩn bị sẵn ngựa tốt, ngựa của nàng là một con ngựa quý trắng như tuyết, cơ bắp săn chắc, vô cùng thần tuấn.

Không bao lâu, Lão Cao và La Bình cũng đi ra, hai người đã thu dọn xong hành trang, tung mình lên ngựa.

"Tiểu Cửu, hẹn gặp lại."

"Cửu ca, hẹn gặp lại."

Trương Cửu Dương cũng ôm quyền hành lễ với bọn họ.

"Chăm chỉ luyện tập kiếm pháp, ta cũng coi như là nửa sư phụ của ngươi, đừng làm mất uy danh Nhạc gia chúng ta."

Nói xong Nhạc Linh giật mạnh dây cương, phóng ngựa lao đi, chiến bào đỏ tung bay.

Yên bạc ngựa trắng, nhanh như sao băng.

Thật đúng là một vị nữ trung hào kiệt mạnh mẽ quyết đoán.

Trương Cửu Dương đứng ở cửa dõi mắt tiễn bọn họ đi xa, cho đến khi bóng dáng họ khuất dạng.

Trong lòng hắn hơi có một tia buồn bã vì chia ly, Nhạc Linh, Lão Cao và La Bình, coi như là số ít bằng hữu của hắn trên thế gian này, thế nhưng mọi người mới vừa thân quen, liền phải đối mặt chia ly.

Lần này đi đầy hung hiểm, hắn chỉ có thể âm thầm chúc phúc.

"Cửu ca, quỷ thôn nguy hiểm như vậy, Nhạc tỷ tỷ và mọi người tại sao còn phải đi?"

A Lê ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi, vô cùng khó hiểu.

Trong mắt Trương Cửu Dương lộ ra một tia phức tạp, hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Bởi vì bọn họ đến từ Khâm Thiên Giám."

Khâm Thiên Giám, mỗi khi nhắc tới cái tên này, trên mặt La Bình còn chưa mất đi vẻ ngây ngô luôn lộ ra một tia kiêu ngạo, người đến trung niên, Lão Cao mặt bóng nhẫy, cũng sẽ tỏ ra kính nể, hăng hái lạ thường.

Bất kể ở thế giới nào, luôn có người âm thầm tiến bước trong bóng tối.

……

Bảy ngày sau.

Trương Cửu Dương ở trong viện khổ luyện Lục Hợp Kiếm Thuật, bởi vì thời tiết quá mức nóng nực, hắn dứt khoát cởi trần, lộ ra một thân cơ bắp rắn chắc, đường nét rõ ràng, cơ bụng sáu múi rõ rệt, như được đao gọt búa đẽo.

Mồ hôi tuôn như suối, thấm ướt mặt đất, lại nhanh chóng bốc hơi.

Kiếm pháp của hắn so với lúc mới học đã thuần thục hơn rất nhiều, tiến bộ thần tốc, Trảm Quỷ Kiếm trong không trung lóe lên từng đạo hàn quang, rất có bài bản.

Những ngày này, trừ tu luyện pháp lực ra, hắn gần như toàn tâm toàn ý dồn hết tâm sức vào khổ luyện kiếm thuật, ngay cả buổi tối nằm mơ cũng đều luyện kiếm.

Thậm chí khi ăn cơm, cũng phải cầm đũa múa may vài đường, rõ ràng là bộ dạng tẩu hỏa nhập ma.

Nhưng cũng chính là sự chuyên tâm như vậy, kiếm thuật của hắn mới có thể tiến bộ vượt bậc, mơ hồ có vài phần khí thế.

Từ nắng gắt giữa trưa luyện đến hoàng hôn buông xuống, rồi đến đêm sao rực rỡ, gió đêm se lạnh, Trương Cửu Dương cuối cùng cũng dừng kiếm trong tay.

"Cửu ca, ăn cơm thôi~"

Luyện võ hao tổn khí huyết nhất, vì vậy A Lê sẽ đúng giờ mang đến cho hắn dược thiện, nào là gà ác hầm nhân sâm, canh lộc nhung bách thảo, vịt già hầm ngọc trúc……

Trương Cửu Dương mỗi lần ngay cả xương cốt cũng không bỏ qua, nhai nát hết thảy nuốt hết vào bụng.

Ăn no uống đủ, hắn toàn thân mệt rã rời trở về phòng, treo Trảm Quỷ Kiếm lên tường bên cạnh, chuẩn bị đi ngủ.

Nhưng bụng dưới lại có một ngọn lửa dục vọng vô danh bỗng dưng bùng lên, vào lúc đêm khuya thanh vắng không ngừng cám dỗ hắn.

Theo Quan Bách Nhật không ngừng tích lũy, pháp lực của hắn ngày càng tăng tiến, nhưng dục hỏa cũng càng ngày càng mạnh mẽ, có đôi khi một ngày phải tắm nước lạnh mấy lần mới có thể đè nén cỗ nóng bức kia.

Buổi tối là lúc khó chịu đựng nhất.

Trương Cửu Dương chỉ có thể ép buộc bản thân vận chuyển Nhật Ô Nguyệt Thố Đồ để luyện tinh hóa khí, không biết qua bao lâu, suy nghĩ của hắn dần dần trì trệ, hơi thở cũng càng lúc càng ổn định kéo dài.

Dần dần tiến vào giấc ngủ.

Nhưng đêm nay, lại không yên bình.

Không biết qua bao lâu, hắn dường như tỉnh lại, nhưng thân thể lại vừa nặng trĩu vừa mệt mỏi, mí mắt sống chết cũng không mở ra được, rõ ràng có thể cảm nhận được mọi thứ xung quanh, thậm chí còn có thể nghe được tiếng ve kêu bên ngoài, lại chính là không thể cử động.

Hình như có một thứ gì đó đang đè chặt trên người hắn!