“Giết Ti Tào?” Ngô Hồng Bưu kinh ngạc:
“Hai người chúng ta sao?”
“Đúng, hai chúng ta.”
Căn phòng nhỏ của tiệm vải trống rỗng, Ngô Hồng Bưu ngồi khoanh chân trên mặt đất, còn Trần Tích thì tựa vào khung cửa, hai người im lặng nhìn nhau.
Lúc này, Ngô Hồng Bưu nhìn về phía cửa, Trần Tích đang đứng quay lưng về phía ánh trăng, không thể nhìn rõ được vẻ mặt của hắn.