“Thấy thế nào?”
Trần Tích thở hổn hển hỏi:
“Bây giờ có thể dạy ta rồi chứ?”
Niềm vui chiến thắng đã mất từ lâu lại dâng trào trong tim hắn.
Trong hơi thở nóng rực, Trần Tích như vừa chinh phục một ngọn núi cao không thể vượt qua, cảm giác như được leo lên đến đỉnh núi nhìn ánh mặt trời xuyên qua những vầng mây, vừa tĩnh lặng lại vừa hùng vĩ.