Buổi tối, giờ Hợi.
Tất cả mọi người trong y quán đã say giấc nồng, chỉ có sảnh chính vẫn còn le lói ánh sáng.
Ngọn lửa đèn dầu đặt trên quầy lay động chập chờn, chỉ chiếu sáng một góc nhỏ.
Trần Tích xắn tay áo, đứng sau quầy gỗ lim, mái tóc được búi lên đỉnh đầu bằng một chiếc trâm gỗ, hắn hết sức chăm chú mài từng khúc than củi đến khi nát vụn, sau đó trộn với vò rượu thiêu đao tử có độ cồn rất cao mà hắn từng mua, rồi rải lên mặt quầy.
Hắn đẩy đèn dầu ra xa hơn, yên lặng chờ đợi cồn, hydride và oxide bay hơi hết. Trong lúc chờ đợi, hắn vừa phe phẩy chiếc quạt, vừa ngẩng đầu lên nhìn xà nhà.