Thế tử gãi đầu:
“Được, được, được, về sau không trả tiền rượu cho họ nữa… Đúng rồi, ngươi vừa nói vị hiệp khách cứu chúng ta quen mắt, thế ngươi có nhận ra là ai không?”
Bạch Lý im lặng giây lát:
“Không, ta cũng không nhận ra là ai.”
Kỳ thực nàng có một phỏng đoán, nhưng cuối cùng nàng không nói suy đoán của mình ra mà lựa chọn im lặng chôn giấu nó trong lòng, định tự mình đi chứng thực.