Trần Tích lại ngã xuống, đoản đao cũng bay ra năm sáu mét, hắn muốn cố gắng đứng dậy nhưng làm thế nào cũng không thể đứng vững.
Nguyên chưởng quầy sải bước đi tới bên cạnh Trần Tích, hắn ta buông lỏng cánh tay phải đã bị gãy, giơ tay trái lên muốn bóp cổ của Trần Tích.
Nhưng cũng chính ngay lúc này, Trần Tích đang nằm trên mặt đất đột nhiên xoay người, đối mặt với Nguyên chưởng quầy!
Nguyên chưởng quầy nhìn chằm chằm vào đôi mắt Trần Tích, đột nhiên cảm thấy trong đó không có tuyệt vọng, chỉ có bình tĩnh.
Không đúng, không đúng!