Trần Tích suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng, giọng điệu cứng nhắc: “Ngươi đến đây có việc gì?”
Người đàn ông trung niên hơi sửng sốt một chút, sau đó cũng không để ý mà trêu chọc lại: “Ngay cả một câu tôn kính với trưởng bối cũng không có sao? Sư phụ của ngươi đâu?”
Trần Tích nghe thấy hai chữ “trưởng bối” thì giọng điệu càng cứng nhắc hơn: “Sư phụ ra ngoài rồi, có việc gì thì cứ nói với ta.”
Người đàn ông trung niên xách vạt áo bước qua bậc cửa: “Vậy thì ở trong y quán đợi sư phụ ngươi trở về vậy. Ngươi có biết chơi cờ vây không, đánh một ván cho đỡ buồn. Mẹ ngươi đánh cờ rất giỏi, chắc ngươi cũng không kém đâu nhỉ?”
Trần Tích đáp: “Trong y quán không có cờ vây.”