Gà gáy sáng.
Con quạ bên giường khẽ mổ vào tóc của Diêu lão đầu.
Diêu lão đầu từ từ mở mắt, lắng nghe tiếng nước chảy nhẹ nhàng trong sân. Lão khoác áo, bế Ô Vân ra ngoài.
Ở trong sân, lão thấy Trần Tích xắn tay áo, đang gánh đôi quang gánh đi ra ngoài.
Diêu lão đầu cười nhạo: “Xem ra hôm qua vẫn chưa đủ mệt nhỉ. Nếu thật sự không mệt, thì mở một cái cửa trên tường sân trước đi, cũng đỡ cho Thế Tử và Bạch Lý ngày nào cũng phải trèo tường.”