Nửa đêm, tại một quán mì nhỏ ở Đông Thị, trước chiếc bàn gỗ bóng loáng, Trần Tích cúi đầu, xúc vội tô mì bò nóng hổi vào miệng, để lại hai miếng thịt bò duy nhất trong tô đến cuối cùng.
Kim Trư ngồi đối diện, cảm khái: “Ngươi và Thiên Mã thật là hai kiểu tính cách hoàn toàn trái ngược. Hắn luôn ăn hết thịt bò trong tô trước, chẳng bận tâm đến việc mì trắng sau đó có còn ngon hay không. Kiểu người như ngươi không hợp với giang hồ, bởi vì ngươi sống không đủ thoải mái.”
Trần Tích chỉ ừ một tiếng. Mì đã ăn xong, hắn gắp miếng thịt bò cuối cùng bỏ vào miệng, sau đó nhìn nửa tô mì bò còn lại trước mặt Kim Trư, hỏi: “Kim Trư đại nhân không nói hồi trẻ mình thích ăn mì bò nhất sao?”
“Nhưng ta đâu còn trẻ nữa,” Kim Trư cười mỉm đáp: “Sau khi chuyện thành công, ta cũng mời ngươi đi Tụ Tiên Lâu ăn, muốn ăn gì thì ăn.”
“Không cần đâu, cơm rau đạm bạc là đủ rồi.”