“Trang nhị tiểu thư, chuyện cứu Trương đại nhân, ta không dám hứa hẹn với ngươi.”
“Ừm?” Trang Hạ sững sờ.
Dưới ánh đêm, Trần Tích còng tay Trang Hạ lại, thấp giọng nói: “Lưu gia phản tặc có đến hàng vạn, còn ta chỉ có một mình cô độc, không thể làm chuyện lực vãn cuồng lan. Những chuyện không thể làm được, ta sẽ không dễ dàng hứa hẹn.”
Trang Hạ cúi đầu, trầm mặc một lúc lâu: “Thôi vậy, ngươi rốt cuộc lợi hại hơn ta rất nhiều, để ta tự mình đi cứu phụ thân cũng không có hy vọng gì. Trần Tích, ta muốn nói tiếp sau đây rất quan trọng, có thể giúp được ngươi: Người vừa rồi ngươi giết, ta đã gặp qua, là thuyền chủ tên gọi Trương Nguyên của trang viên nhà ta, làm việc luôn cần cù. Ta đoán những quân đội tư nhân của Lưu gia này ngày thường đều ẩn nấp trong chốn dân gian, cho nên mới phải đeo mặt nạ, để tránh bị người khác nhận ra…”
Chưa nói xong, mấy giáp sĩ đã từng hoài nghi Trần Tích trước đó đã đến gần, hắn nhìn Trang Hạ: “Nữ nhân này là ai?”