Giờ Dần, trời còn chưa sáng.
Tiếng gà gáy còn chưa cất lên, đám nha hoàn của Quần Phương Uyển đã ríu ra ríu rít, nói nói cười cười mà ra khỏi cửa.
Trần phủ là cửa quan gia, lão gia Trần Lễ Khâm giờ Mão trời còn chưa sáng đã phải tới nha môn, đám nha hoàn lại càng phải dậy sớm hơn, nào là đun nước, quét tước, nấu cơm.
Nghe thấy động tĩnh của đám nha hoàn, mí mắt Trần Tích khẽ nhướng lên, trở mình rồi lại ngủ tiếp.
Chỉ một cái trở mình này, Ô Vân đang nằm trên ngực hắn liền rơi xuống. Nó lặng lẽ bò trở lại trên người Trần Tích, khoanh tay nhắm mắt, dường như đã thành thói quen.