Trong căn phòng chữ Nhân tối tăm, Trần Tích bình tĩnh đứng cạnh giường, hắn giơ cao chiếc đèn dầu hắt ánh sáng yếu ớt, cúi người quan sát, phát hiện trong mắt mỗi người đều chảy ra vệt huyết lệ.
Những vệt huyết lệ không chảy theo khóe mắt mà lại chảy sang hai bên thái dương, điều này chứng tỏ những người này đã chết trong lúc nằm ngủ.
Trần Tích giơ cao đèn, ngẩng đầu nhìn xà nhà.
Không có người ẩn nấp, không tìm thấy hung thủ.
Tiếng bước chân trên hành lang vừa rồi xuất hiện đột ngột, rồi cũng biến mất đột ngột, như thể có một oan hồn bị giam cầm trong dịch trạm này, gây ra cái chết của hàng chục mạng người.