Trong cơn mê man, Trần Tích nằm trên xe ngựa chao đảo như đang đi thuyền phiêu bạt trên biển.
Mười sáu lô hỏa gần đan điền của hắn đang chập chờn liên tục, giống như đèn cạn dầu sẽ tắt bất cứ lúc nào. Băng lưu tĩnh lặng đã lâu trong cơ thể đang rục rà rục rịch.
Dường như Trần Tích lại bị băng lưu bao phủ cuốn đến biển mây màu đen, giống như một chiếc thuyền cô độc không biết đã trôi nổi bao lâu, tiếp tục phiêu lưu đến chiến trường cổ xưa kia.
Tiếng hô giết, sắt thép va chạm như thần tiên đang đánh nhau, Trần Tích nhìn thấy trên bầu trời có vô số loài chim viễn cổ bay lượn vòng vòng, đuôi cánh vừa kéo dài vừa rực rỡ.
Trần Tích nhìn thấy trên mặt đất, chiến trận của nhân loại không ngừng đẩy mạnh, kỵ binh nhân loại ngồi trên chiến mã cao lớn.