Gà gáy báo sáng, Trần Tích từ trong giấc mơ chiến trường tỉnh dậy, chậm rãi đứng lên, khập khiễng di chuyển đến chính đường y quán, ngồi xuống ghế trúc chờ đợi Hỉ Bính đến.
Lương Miêu Nhi thay một bộ áo vải xám, cũng dậy sớm ra ngoài gánh nước.
Trần Tích muốn giúp quét nhà, nhưng bị hắn ấn xuống ghế trúc:
“Vết thương của ngươi còn phải dưỡng một tháng nữa, đừng cử động lung tung. Những việc trong y quán, một mình ta làm được rồi.
Trần Tích tò mò nói: