Trần Tích ghì dây cương trong tay, xe bò dừng lại trên con đường đi về hướng nam…
Nửa đêm, tuyết lặng lẽ rơi, bông tuyết rơi xuống trên người ba bọn họ, vương trên sợi tóc.
Ty tào Quý ngồi phần đầu xe đẩy để đánh xe, đột nhiên hắn quay người lại nhìn về phía Trần Tích, nghiêm túc hỏi hắn:
“Ngươi phải về y quán Thái Bình à? Sao, ngươi không tin ta và Ngô Hoành Bưu, không muốn đi với bọn ta à?”
Trần Tích lắc đầu: