Trong lúc ba người đang đứng tấn, Lương Cẩu Nhi ngồi phịch xuống chiếc ghế tre nhỏ dưới mái hiên, Lương Miêu Nhi cũng ngồi nhặt rau bên cạnh.
Đột nhiên, Lương Miêu Nhi cúi đầu, thấp giọng nói:
“Ca, lọ Nhuyễn Ngọc Cao đó rõ ràng vẫn luôn ở trên người ngươi, sao ngươi phải gạt họ nói là đến xin Lão Quân Sơn?”
Lương Cẩu Nhi không vui liếc nhìn đệ đệ của mình:
“Nếu không nói vậy thì bọn họ có trân trọng không? Chỉ có những thứ không dễ dàng có được mới khiến người ta quý trọng!”