Trần Tích gật đầu: “Họ nói đều là sự thật, quả thật là như vậy.”
Thiếu nữ sững sờ: “Ngươi không biện giải?”
Trần Tích cười nói: “Đã là sự thật thì không cần biện giải... hoặc là, không cần biện giải với ngươi.”
Thiếu nữ nhướng mày: “Ta tên là Trương Hạ.”
“Trương Hạ?” Trong mắt Trần Tích thoáng hiện lên vẻ mơ hồ nhìn sang một bên, Lưu Khúc Tinh vội vàng ra hiệu, nhưng không ai hiểu hắn đang ra hiệu gì.